ĐÔNG CUNG - Trang 342

Tôi ngồi trên thảm nỉ, hồi lâu vẫn không cất lời. Cho đến khi hắn trở gót

quay lưng, tôi mới nói: “Chàng đồng ý với ta 1 chuyện, ta sẽ cam tâm tình
nguyện lấy chàng.”

Lưng vẫn xoay về phía tôi, hắn chỉ hỏi: “Chuyện gì?”

“Chàng gom cho ta 100 con đom đóm.”

Bóng hắn cứng đờ, sau cùng mới chậm rãi xoay người nhìn tôi. Thậm chí

lúc đó tôi đã cười: “Cố Tiểu Ngũ, chàng bằng lòng vậy không?”

Đôi mắt ấy vẹn nguyên ánh nhìn như một buổi tối nọ bên bờ sông, thế

nhưng chẳng còn nữa sự ôn tồn, mọi thứ xưa kia rặt phỉnh lừa huyễn hoặc,
lòng tôi đã biết từ lâu. Còn hắn thì sao? Bấy lâu nay diễn kịch, dễ chừng
cũng thấy mệt mỏi rồi chăng.

“Trời đã vào đông rồi, không có đom đóm nữa.” Cuối cùng, hắn mở lời,

giọng bỉnh thản như chưa từng có sóng gió, “Trung Nguyên rất vui, có đóm
đóm, có chim nhỏ xinh xẻo, có rất nhiều loài hoa đẹp, phòng cũng khéo
bày, rồi nàng sẽ thích Trung Nguyên.”

Tôi chăm chăm nhìn hắn, mà hắn lại né tránh cái nhìn của tôi.

Tôi hỏi: “Chàng đã bao giờ thật lòng thích ta chưa? Dù chỉ chút cỏn con

thật lòng?”

Hắn không đáp lời, thẳng tay vén mành rồi cứ thế rảo bước khỏi lều.

Tuyết theo gió thốc vào, gió gợn hơi lửa ảm đạm nơi chậu sưởi đặt sẵn

trong lều, lửa bập bùng, thoáng đó lại tắt. Trời vào đông dậy cơn buốt cóng
thế đấy.

Tôi và A Độ bỏ trốn lúc nửa đêm, Lí Thừa Ngân đích thân dẫn ba ngàn

kỵ binh truy đuổi, chúng tôi bỏ chạy vào núi, thế mà chúng vẫn theo sát nút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.