ĐÔNG CUNG - Trang 377

đương sụt sùi khóc lóc. Tôi vừa bước vào, chưa kịp mở miệng nói lấy 1
câu, thì thái giám đã loan báo, Triệu Lương Đệ đến.

Hiển nhiên Triệu Lương Đệ cũng đến vội đến vàng, nom dáng vẻ xám

xịt, vừa bước chân vào cửa điện đã quỳ sụp xuống, gào lên thống thiết:
“Điện hạ ơi, thần thiếp bị oan…người của thần thiếp xưa nay vốn biết thân
biết phận, tuyệt đối không làm những chuyện này, thần thiếp quả thực oan
uổng quá…” chưa dứt lời, nước mắt đã tuôn như mưa.

Tôi trông cái kiểu tội nghiệp của ả, không kìm được tiếng thở dài, đoạn

bảo Lí Thừa Ngân: “Thôi, cũng chẳng liên quan gì đến muội ấy.”

Tuy tôi thương Tiểu Tuyết thật, nhưng cũng chẳng đến nỗi vì 1 con mèo

mà phải đánh chết đến vài người.

Lí Thừa Ngân hằm hằm bảo: “Hôm nay hại mèo, thế nào mai sau cũng

hại người!”

Rõ ràng Triệu Lương Đệ nghe xong thì tức lắm, đầu ngẩng phắt lên, mắt

ngấm lệ: “Điện hạ cớ sao lại hoài nghi thiếp như vậy?”

Thoạt đầu, tôi định xin cho mấy cung nữ kia, vậy mà Triệu Lương Đệ lại

chẳng biết điều. Ả gào lên: “Chính ngươi! Chắc chắn là ngươi, ngươi dựng
sẵn cái bẫy này, ngươi thật nanh nọc! Ngươi trừ khử Tự Bảo Lâm, giờ quay
sang hãm hại cả ta!”

Không đợi tôi lên tiếng, Lí Thừa đã nạt nộ: “Nói năng linh tinh!”

Triệu Lương Đệ quệt nước mắt, đoạn đứng thẳng người, nói: “Thần thiếp

không hề nói linh tinh, Thái Tử Phi làm bùa nguyền rủa thần thiếp, nhưng
lại đổ tội cho Tự Bảo Lâm. Cung nữ hầu hạ Tự Bảo Lâm do chính tay Thái
Tử Phi chọn lựa, Thái Tử Phi sai bọn nó đặt bùa gỗ đào trong phòng Tự
Bảo Lâm, sau khi sự việc bị phát giác, Thái Tử Phi lại lần lựa không nỡ
điều tra, hòng gây chia rẽ thần thiếp và Tự Bảo Lâm. Chiếc bẫy “một mũi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.