ĐÔNG CUNG - Trang 378

tên trúng hai đích” này của Thái Tử Phi quả là nanh nọc! Bẩm điện hạ,
chuyện Tự Bảo Lâm qua đời rất kỳ quặc, cùng lắm thì cũng chỉ do thân thể
có phần suy nhược, sao đến nỗi yểu mệnh qua đời được? Hẳn là bị kẻ khác
giết người diệt khẩu!”

Tôi tức đến độ nói năng chẳng đâu vào đâu, liền lớn tiếng mắng át ả:

“Ngươi nói láo!”

Triệu Lương Đệ ngước đầu nhìn tôi, khuôn mặt ả rõ ràng còn nguyên vệt

nước mắt, vậy mà ánh nhìn lại bình thản khác thường, ả nhìn tôi: “Nhân
chứng vật chứng đủ cả, xin thưa với Thái Tử Phi rằng, nếu như chẳng phải
hôm nay người lại ám hại ta, ta cũng chẳng muốn giấu giếm hộ người làm
gì. Thế nhưng người lại nhẫn tâm đến nỗi vừa giết Tự Bảo Lâm rời tay, đã
vin ngay vào lý do con mèo hòng hại ta, người thật quá ác độc.”

Tôi phẫn nộ bảo: “Nhân chứng vật chứng gì, ngươi có giỏi thì lôi ra đây!”

“Lôi thì lôi.” Nói rồi Triệu Lương đệ liền sai bảo bọn thuộc hạ mấy câu,

chẳng mấy chốc, lũ người kia đã áp giải 2 cung nữ đến.

Tôi chưa bao giờ nghĩ, chuyện lại xoay chuyển đến nông nỗi này, hai

cung nữ của Tự Bảo Lâm thú nhận rằng chính tôi đã sai chúng đặt bùa gỗ
đào dưới giường Tự Bảo Lâm.

“Thái Tử Phi nói, người chỉ muốn trừ khử Triệu Lương Đệ thôi, nếu như

thật sự nguyền chết được Triệu Lương Đệ, thì chắc chắn người sẽ đối xử tử
tế với Bảo Lâm nhà chúng thần, rồi người sẽ khuyên điện hạ lập Bảo Lâm
làm Lương Đệ, cùng nhau hưởng phú quý…”

“Thái Tử Phi cũng bảo, dù bị phát giác cũng đừng lo, đương nhiên người

sẽ bênh Bảo Lâm…”

Tôi nghe hai đứa cung nữ ấy luôn mồm luôn miệng tố cáo mình, chợt

thấy trong người lạnh toát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.