ĐÔNG HÀ - Trang 10

Ai thế nhỉ? Đông Hà nhướng mắt nhìn ra. Đường xóm tối đen. Dường như
có một bóng con trai đứng trước rào. Giọng nói quen quen. Ai? Chẳng lẽ là
Đơn? Bước chân Đông Hà líu ríu đi ra.
- Đông Hà còn thức?
- Mới chín giờ, còn sớm mà. Đơn đi đâu vậy?
Hỏi thế rồi Đông Hà không biết phải nên mở cổng hay thôi, đứng im như
đứa học trò không thuộc bài. Rồi Đông Hà hỏi:
- Đơn vào nhà chơi nhé?
Thấy Đơn không đáp mà nhìn mình một cách là lạ, Đông Hà hơi run:
- Có… cậu mợ Hà ở trong. Đơn vào không?
- Thôi, Đông Hà. Đơn tính hỏi Đông Hà một chuyện.
Đông Hà mở lớn mắt. Chuyện gì đến nỗi Đơn phải đến nhà mình vào buổi
tối thế nầy? Chắc không phải là chuyện thông thường như đưa một quyển
sách, tặng một bản nhạc hay trao một cánh hoa ép như Đơn vẫn làm thường
ngày.
Căn nhà nầy, chưa một lần Đơn dám đến kể cả lúc ban ngày, huống hồ…
Trường nam và trường nữ cách nhau bằng một đường cây còng, nếu có
cánh hoa nào xinh, bản nhạc nào hay, Đơn vẫn đứng chờ Đông Hà “dưới
cây còng bé nhất” mà!
- Chuyện gì thế hở Đơn?
- Hồi chiều nay Đơn gặp ba cô bạn của Hà ở bến xe buýt.
- Phúc, Lý với Hương?
- Phải, ba cô đều ăn mặc đẹp.
Đông Hà run run:
- Có gì lạ? Chủ nhật mà !…
- Họ bảo rằng họ vừa mới đến mừng sinh nhật của Đông Hà.
Chết rồi! Vậy là Đơn đã biết. Đông Hà lặng thinh.
Rồi chợt nhìn thấy đôi mắt của Đơn như có một chút giận hờn. Nhưng
Đông Hà không nghĩ ra được cách nào để giải thích cùng Đơn. Chính Đông
Hà còn chưa biết phải đối phó thế nào với mình, với cậu mợ. Đơn ơi! Đơn
không hiểu được rằng có một điều bí mật đang bủa vây đời sống của Đông
Hà. Đông Hà đang hồi hộp đây. Và … muốn khóc lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.