ĐÔNG HÀ - Trang 38

khỏi trại. Đến giáp ranh thành phố, ba… đi một mình.
- Trời ơi! Ba…
Ba cười thật dung dị:
- Con ngạc nhiên lắm phải không? Hãy tưởng tượng như ba đã đi dạo
mát vậy. Lâu lắm rồi, ba nào biết mặt mũi của đường phố. Vả lại, ngoài
những người quen, có ai nhận bồng bế mình như một đứa con nít đâu con!
Đông Hà cảm thấy nước mắt dâng lên đầy tròng. Tưởng tượng ra cảnh
người lăn xe đi dưới nắng gắt, tưởng tượng thấy người nhễ nhại mồ hôi…
Bao năm qua người giam đời trên chiếc giường lạnh lẽo, chưa đủ hay sao?
Đông Hà khóc sụt sùi, vì đã nhìn thấy phần dưới của thân người được đắp
bằng một tấm chăn mỏng màu đen. Ngày xưa ba dùng đôi chân để dọc
ngang nửa đời, cũng như để về nhà với những bước mạnh mẽ. Từ một
chiến trận nào ba đã ngã xuống, và trở về bằng một tấm thân mất hết hai
phần ba sức sống. Đông Hà không được biết tin ấy. Hôm nay đã nhìn thấy
cuộc đời của ba. Đàng sau màn đen kia, có một đọa đày nào hơn? Đông Hà
run rẩy giở tấm chăn đen - Một ống quần nằm sát trên nệm xe và buông
thõng xuống phía dưới. Người chỉ còn một chân vô dụng, nhỏ bé. Dưới sàn
xe, bàn chân còn lại bất động, khô héo. Màu da xám ngắt như da của người
chết.
Đông Hà nghe như ai bóp vỡ nát trái tim. Không còn ngăn cản được, nước
mắt tuôn chảy như suối, Đông Hà khóc trên chân người. Đàng sau lưng,
dường như Diễm Phúc cũng khóc. Và dường như cậu Phong cũng khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.