ĐÔNG HÀ - Trang 5


Tiếng vỗ tay của Diễm Phúc ngưng ngang, khi Diễm Phúc nhận thấy nét
mặt khác thường của bạn.
- Đông Hà, mi sao vậy?
Đông Hà đáp như người ngủ mơ:
- Sao? Ơ…có sao đâu!
Có tiếng của Mùi Hương nghe trong vắt:
- Mi mệt hở? Hay mi trúng gió? Nguy quá, tao phải cạo gió cho mi
mới được.
Rồi Xuân Lý:
- Phải đấy! Mặt cô nàng tái nhợt hà. Tao đi lấy dầu nghen!
Diễm Phúc ngăn lại:
- Không phải đâu. Chắc có chuyện chi đây? Đông Hà, tao thấy mi
buồn…
Giọt nước mắt của Đông Hà, sau chữ “buồn” đó, rơi xuống. Ba đứa bạn trố
mắt ngạc nhiên, rồi nhìn nhau dò hỏi. Biết chắc là không phải Đông Hà bị
trúng gió rồi. Nhưng tại sao nhỏ lại đột nhiên thay đổi nét mặt như vậy?
Mùi Hương bỗng nói, giọng đầy vẻ nghịch ngợm:
- Xuân Lý, Diễm Phúc! Ra đây tao nói cái nầy cho nghe.
Như cũng cảm thấy có một điều gì khá thú vị, Xuân Lý và Diễm Phúc theo
Mùi Hương ra sân. Mùi Hương thì thầm:
- Tao biết rồi. Tụi mi biết tại sao Đông Hà nó buồn không?
- Tại sao? Tại sao?
Mùi Hương đưa tay sửa cái nơ trên đầu, nói giọng hóm hỉnh:
- Tụi mi chậm hiểu quá! Thì…cái “tên” Đơn…
Mùi Hương chưa nói hết câu. Diễm Phúc giật mình:
- Á à... cái “tên” Đơn! Vậy mà nghĩ không ra. Ủa, mà sao anh chàng
không có mặt hôm nay nhỉ? Chẳng lẽ Đông Hà không cho anh ta biết ngày
sinh nhật của nó?
Xuân Lý nhăn mặt:
- “Sức mấy” mà không biết. Chắc là có cho biết nhưng anh chàng
không tới. Vì vậy mà Đông Hà nó buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.