ĐÔNG HÀ - Trang 7

phòng thi mà múa may tư tưởng.
Đông Hà cầm cây bút lên, trầm trồ:
- Đẹp quá! Lại một kẻ mong ta thi đậu.
Đông Hà nâng niu gói quà còn lại: chiếc hộp vuông nhỏ nhắn.
- Chẳng cần bói, cũng biết là của “con nhà” Diễm Phúc. Cái gì đây?
Diễm Phúc đặt tay lên chiếc hộp, nói với Đông Hà giọng nhẹ như mây,
nhưng trịnh trọng hơn lúc nào hết:
- Đông Hà! Gần bảy năm trung học, năm nay tụi tao mới được hân
hạnh ăn sinh nhật của mi, cũng như được biết ngày sinh tháng đẻ của mi.
Tụi tao cũng biết là chỉ mới năm nay mi mới làm chiếc bánh sinh nhật lần
đầu. Đừng nghĩ gì hết nghen Đông Hà. Tụi tao cũng là bạn nghèo như mi.
Nếu mi vì nghĩ vẩn vơ mà buồn thì tụi tao cũng mất vui đi.
Mùi Hương thở dài:
- Nói đi, Đông Hà, phải mi buồn vì vậy không? Nếu đúng vậy, thì
không có gì phải buồn cả. Giàu nghèo gì cũng vậy, miễn có đầy đủ….
Xuân Lý kêu lên một tiếng nhỏ, rồi ngắt lời Mùi Hương:
- …có đủ cậu mợ như Đông Hà là tốt rồi.
Rồi cả hai cô nhỏ ngớ mặt ra, cảm thấy là mình càng nói càng sa lầy. Biết
không cứu vãn gì được nữa, cả hai im lặng. Diễm Phúc lại nói:
- Thôi, mở quà của tao ra đi. Cam đoan mi sẽ thích.
Đông Hà cầm lên một quả tim bằng sáp trắng, giống hệt như một miếng
thạch, trên mặt có rắc kim tuyến thành hai chữ “Đông Hà” và ngày sinh của
cô nhỏ.
Diễm Phúc chớp mắt, nói:
- Đó là tình bạn của tao cho mi đấy nhỏ!
Mùi Hương trêu:
- Nè Diễm Phúc ơi! Có ngày trái tim của mi sẽ vỡ nát. Tao cam đoan
như vậy. Có ngày mi sẽ không còn độc diễn ngang nhiên trong trái tim
bằng… sáp của Đông Hà nữa đâu đó!
Đông Hà cười:
- Đừng ba hoa, cô nương! Nè … Diễm Phúc ơi, phải mi thức cả đêm
đổ sáp làm cho tao trái tim nầy phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.