ĐÔNG LAI BÁC NGHỊ - Trang 137

DƯƠNG XỬ-PHỦ

Lỗ Văn-công thứ V (621 trước tây-lịch)

TẢ-TRUYỆN. – Dương Xử-Phủ ở nước Tấn đi sứ sang Vệ. Về đến

đất Ninh, Ninh Dinh theo ngay. Đến đất Ôn, Ninh Dinh bỏ về. Vợ hỏi. Đáp
: « Xử-phủ tánh-khí quá cao-cường. Trong Thương-Thơ (Kinh Thơ của nhà
Thương) có câu : « Trầm-tĩnh trị cương-cường, cao-minh trị nhu-nhược »,
Xử-Phủ chỉ có một bề, không mất sao được ? Trời kia chỉ cương-đức (khí-
dương) có một buổi huống chi là người ! Vả chăng, chỉ trổ bông mà không
đơm trái là góp oán đó thôi ! Đã quá cương-cường mà còn góp oán thì
không thể giữ mình nổi. Sợ không lợi mà còn bị hoạ lây, nên ta bỏ mà về ».

*

LỜI BÀN. – Đã « chí-lễ » thì không có hiệu nghiệm liền để trực-tiếp

làm đẹp lòng người nhưng có công sâu để cảm-hoá lòng người. Đã « chí-
nhạc » thì không có thanh-âm gần để trực-tiếp làm vui lòng người nhưng có
dư-vận để cảm-hoá lòng người. Phàm theo lẽ của thiên-hạ, điều gì chưa
thưởng-thức được thì không thể lìa bỏ một khi đã nếm. Như xưa kia, Đức
Phu-tử dạy học nơi khoảng sông Thù, sông Tứ, Tử-Cống mới đến yết-kiến
muốn dùng trí để nhạo-báng Ngài ; còn Tử-Lộ mới đến ra mắt muốn lấy
dũng để lăng bức Ngài, thì đến bực thánh cũng còn không thể trong một
ngày cảm-hoá được lòng người thay ! Còn Dương Xử-Phủ là người thế nào
mà Ninh Dinh mới gặp giữa đường phải lật-đật mang giày, gánh đồ tất-tưởi
chạy theo dường như sợ không kịp coi thế thì cảm-hoá lòng người hình như
mau hơn Đức Phu-tử ! Nhưng Đức Phu-tử tuy không cảm hoá được Do và
Tứ

76

trong lúc mới gặp mà trọn đời vẫn được Tử-Cống và Tử-Lộ phụng-sự,

còn Dương Xử-Phủ tuy làm cho Ninh Dinh theo ngay trong buổi sớm mà
không lưu Ninh Dinh ở lại được vài ngày ; như vậy bên hơn bên kém cũng
rõ-rệt lắm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.