ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 104

- Vui thật bác ạ. Chúng cháu đến đây cũng để hỏi xem thằng Hữu nhà

mình có tiếp tục đi học trường huyện với chúng cháu nữa không? ...

- Sao lại không đi - Giọng lão Bành như đanh đóng cột- Bác đã nói với

thằng Hữu rồi, dù khó khăn mấy cũng phải đi học. Bác Bành này cũn sức,
còn làm ra được lúa gạo. Thằng Hữu nhà bác không phải lo gì cả. Hôm nay
còn có cả ông giáo Thuyên ở đây nhá. Thằng Hữu mà không đi học tiếp
trường huyện là bác không còn muốn sống nữa đâu. Các cháu cũng phải
động viên ai ủi nó giúp bác với nhá!...

- Hoan hô bác Bành! Hoan hô bác Bành!...

Tiếng reo cười vang rộn khắp căn nhà. Lão Bành đứng nhìn đám trẻ,

lão cứ cười ha hả, đoạn lão ngậm ngùi nói với ông giáo Thuyên:

- Có được những giây phút này là nhờ công đức của ông giáo nhiều

lắm đấy. Suốt đời tôi biết ơn ông giáo. Nhờ ông giáo mà thằng Hữu nó ham
cái chữ, cái chữ nó đã giữ thằng Hữu ở lại căn nhà này và nó cũng giúp tôi
thuần phục lại tính người. Tôi, tôi biết bao giờ mới trả được công ông giáo.

Lão Bành đứng ngẩn, hai hốc mắt lão lại ròng ròng chảy ra những

dòng nước. Thấy lão xúc động và hối hận, ông giáo Thuyên ngậm ngùi bảo:

- Thôi nào bác Bành, mọi việc đã qua rồi, bác đừng buồn nữa, buồn là

bọn trẻ nó dễ nản lòng lắm đấy. Mình phải vui lên cho cả nhà cùng khỏe, để
ngày mai các cháu đi trường thật phấn khởi... .

- Vâng! Tôi vui lắm đấy ông giáo ạ! Vui nên nước mắt nó chảy ra thôi

mà!...

- Hoan hô bác Bành! Hoan hô bác Bành! Chúng cháu sẽ hứa cùng với

thằng Hữu học thật giỏi, học thành kĩ sư bác sĩ để không uổng công lao dạy
giỗ của thầy Thuyên, của bác và làng xóm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.