ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 202

- Nín đi Hoa, anh bị thương từ bao giờ nhỉ? Đây là trạm phẫu tiền

phương à? Hoa cũng vào sâu tận trong mặt trận từ bao giờ? Hoa và anh quả
là có duyên nợ, toàn gặp nhau vào những lúc thật hoàn cảnh nhưng mà vẫn
may vì có Hoa quen biết chắc là vết thương chóng lành hơn. Anh thật rất
sốt ruột khi phải nằm đây vì đơn vị đang triển khai vào chiến dịch lớn...

- Sốt ruột thì anh cũng còn phải điều trị vì thương tích khắp người.

Suốt đêm qua y sĩ mới gắp được những mảnh đạn găm ở phần mềm, còn
mấy mảnh nữa nhưng nó nằm sát chỗ thanh quản, y sĩ không dám làm phải
chờ bác sĩ phẫu thuật về thì mới xử lí được. Em còn sợ phương tiện không
đầy đủ có khi còn phải chuyển anh ra tuyến sau nữa đấy.

- Sau với trước gì. Hoa cứ gọi mấy bố y sĩ đến, banh cái miệng vết

thương thật rộng, gắp mảnh ra như ta nhể gai thôi chứ có khó khăn gì...

- Làm vậy để anh thành người câm à!

- Câm thì vẫn bắn súng được chứ sao, miễn là anh phải được về đơn vị

vì chiến dịch này rất lớn. Anh không thể vắng mặt.

- Anh mà câm mất thì ai là người triết lí về chiến tranh cho em nghe?

Còn lâu anh mới được về đơn vị. Đận này tóm được anh ở đây em cũng
phải bắt anh như đận ở bãi bom tọa độ anh bắt em. Em đang trong cơn mất
hồn mà phải cùng anh liệm bó bốn người đồng đội ấy. Việc đó đã qua mấy
mùa khô mà em vẫn chưa hết ám ảnh, nhất là những câu chuyện đầy triết lí
anh đã nói về chiến tranh vẫn còn day dứt mãi trong đầu em. Bây giờ gặp
lại anh, em phải bắt anh nói cho có ngọn có ngành rồi em mới tha cho anh
về đơn vị - Cái Hoa tủm tỉm cười.

Hữu bảo:

- Hoa chỉ được cái nhớ dai, quả thật bây giờ trong đầu anh Hữu quên

ráo cả rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.