ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 46

lại lần mò đi tìm cô Khăn, nhưng tìm đâu ra, lão tần ngần rồi khoác cái áo
lên người, hai tay xòa vào vại nước vuốt mái tóc sang hai bên, lão lững
thững đi về phía nhà bà Cúc, mẹ thằng Hữu bây giờ. Bà Cúc đang bo con
ngủ, thấy có tiếng lạch cạch ngoài cửa bà lừa con rón chân ra mở cửa. Lão
lù lù cứ thế bước vào, Bà Cúc một phần nể, một phần sợ, bà cứ đi giật lùi,
lão cứ sấn tới. Cuối cùng bà đành để im kệ lão muốn làm gì thì làm. Một
bận, hai bận rồi lão quen. Lão cứ ở lì đấy, khỉ gió những lúc ấy lão lại rất
siêng năng làm lụng. Lão thành lao động chính trong nhà. Bà Cúc động
lòng, bà bấm bụng cho thế cũng tốt. Để lão ấy ở đây làm cái cột cho các
con nó dựa cũng chả sao, trong nhà có người đàn ông vẫn cứ hơn. Ngày bà
có mang lão sướng đến phát rồ, lão làm cái diễu to, chiều nào cũng ra đồng
Cây Mơ thả, khi diều bay lên lão vừa reo, vừa khóc. Lão sướng vì lão sắp
có con. Lão sẽ không phải là thằng cụt cuối như người làng Thông vẫn giễu
lão nữa. Còn lão khóc vì lẽ gì lão cũng không biết được. Nhưng cái niềm
vui ấy chỉ đến với lão trong chốc nhát rồi nó nguội tắt đi ngay, nó giống
như ngọn lửa vừa nhòe lên đã gặp một cơn mưa rào to đổ xuống. Chuyện
xảy ra lão còn nhớ in. Một buổi thằng Hữu đi chăn trâu trong đồng Bẩy
Phần, nhọ mặt người rồi mà chả thấy nó về. Bà Cúc cứ gọi ngược gọi xuôi
vẫn không thấy tiếng nó đáp lại. Thấy bọn thằng Tùng bảo nó thả trâu mãi
trong núi Bẩy Phần, bà Cúc tái mặt, bà sợ trong núi còn beo, bà cắm đầu
chạy, không may đến chỗ đập Ao Phai bà bị vấp ngã nhào xuống đập. Lúc
ấy đám thằng Hữu cũng vừa lùa trâu về tới, thấy bầm đang giãy giụa dưới
đập, chúng la ó lên. Làng xóm đổ đến, lôi được bà lên bờ. Bà bị băng huyết
và đứa con của lão Bành đang còn nằm trong bụng bà cũng không được
thành người. Sau đó bà lại lâm bệnh rồi qua đời. Từ ấy lão Bành chút tất cả
căm phẫn trong lòng mình lên đầu chị em thằng Hữu. Ngày lão lột đôi mấm
của chị Sơn đi đổi lấy rượu uống, cái kỷ vật thiêng liêng của mẹ để lại cho
chị để làm vốn, chị giằng co cố giữ, lão đá chị ngã ngửa. Hai chị em bất lực
cứ ôm nhau khóc suốt mấy ngày ròng. Ngày chị Sơn đi lấy chồng, thằng
Hữu càng khổ hơn. Lão bỏ nó nhếch nhác bữa ăn, bữa nhịn lại đòn roi, nhất
là cái việc lão đốt hết sách vở của nó. Thế mà thằng bé không hề hé răng
cãi lại lão. Nó lầm lũi chịu đựng, lão không hề động lòng. Lão cho là tại nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.