ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 49

ấy nó giống như những liều thuốc kỳ lạ thức dậy những tế bào thuần thực
về con người trong cái cơ thể đã bị rượu chè làm bệnh hoạn bấy nay. Lão
thấy buồn, và cũng lâu lắm rồi lão mới lại biết buồn, nước mắt lão cứ đùn
ra, lão ôm mặt khóc. Lão nhi hai bàn tay cho nước mắt nhòe khắp mặt,
nước mắt khô đi, lão đảo mắt nhìn khắp ba gian nhà, ba gian nhà nắng rớt
xuống khắp phía. Cái bàn thờ mốc meo đầy mạng nhện. Lão sực nhớ lời
bầm thằng Hữu lúc hấp hối: " Giời không cho tôi ở chót với ông, tôi phải
đi! Cho dù là rổ rá cạp lại nhưng tôi tin ông vẫn là cái cột để các con nó
dựa. Tôi trông vào ông tất cả... " Thế mà không những lão đã quên lời trăng
trối thiêng liêng ấy của bà mà lão còn phá hết nếp ăn nếp ở của ngôi nhà
này. Lão đã bán ráo mọi thứ kể cả đôi mấm của hồi môn bà để lại cho cái
Sơn lão cũng cho vào be cút vả lại còn những trận đòn roi đổ xuống đầu chị
em thằng Hữu nữa! Lão thấy xót xa ân hận nhưng sự xót xa ân hận ấy đã
quá muộn màng. Lão bất lực lại ôm mặt khóc. Chợt ở trên cái bàn thờ đầy
mạng nhện xuất hiện một con bướm đen rất to. Con bướm chui từ đám
mạng nhện ra và đậu xuống, đậu đúng vào cái chân lão bị liệt. Con bướm
xòe cánh rồi lại bay vút lên chỗ bàn thờ lao vụt ra cái lỗ hổng trên nóc nhà
biến vào bầu trời đầy nắng, đầy gió của buổi sáng mùa hạ. Lão Bành tròn
mắt nhìn theo, tự nhiên hai bên tai lão cứ như có tiếng người thủ thỉ: “Ông
đã đến nỗi này thì nghĩ ngợi làm gì nữa cho nó phiền lòng mà cũng chả giải
quyết được gì nữa đâu! Chi bằng ông cứ cố mà sống, bệnh tật thì đành nhờ
vào lòng hiếu thảo của các con mình vậy! Thằng Hữu dù không phải là giọt
máu của ông, nhưng tôi tin nó sẽ là đứa có hiếu. Ông đừng phụ lòng nó.
Ông gắng mà ăn uống cho khỏi bệnh. Làm đươc việc gì giúp con thì càng
tốt, nếu không ngồi nom nhà cho nó cũng được. Mình tin yêu chúng nó,
chúng làm sao dám bạc bội với mình. Tôi tin thằng Hữu nó sẽ tốt với ông
cho dù nó không phải là giọt máu ông đẻ ra. Ông cứ tin lời tôi nói nhé!... "

Giọng nói cứ thủ thỉ, ân cần rồi lặng đi. Lão đảo mắt nhìn nhưng

không có ai, căn nhà vẫn vắng ngắt. Lão lại hình dung ra những ngày lão
lâm bệnh và ngay buổi sáng hôm nay, thằng Hữu múc đầy bát cháo cho lão
ăn, nó chỉ khoét có cháy ở bẹn nồi. Tấm lòng của thằng Hữu ám ảnh lão

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.