ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 50

hay là hồn ma của bầm nó từ ngoài vườn Hốn vọng về? Lão không tự giải
thích được nhưng lão không hoảng sợ, lão tự nhủ: Giời chưa cho lão chết,
lão còn phải sống để trả nợ đời, trả nợ chị em thằng Hữu! Lão nghiến răng
cố ngồi dậy. Mới đầu lão co duỗi cái chân còn khỏe để ngồi dậy. Lão cứ
làm thế nhưng sức còn quá yếu, lão bị ngã gập xuống đất. May quá lúc ấy
thằng Hữu cũng vừa đi học về. Nó vội quẳng cái túi rếp vào cái nong nâng
lão dậy. Lão tròn mắt nhìn thằng Hữu giọng bình tĩnh:

- Con đừng sợ, bố tập để ngồi dậy. Tập mãi thế nào cũng ngồi được.

Bố sẽ cố để tự đi laị, tự ăn uống lấy để con khỏi vất vả. Con đừng oán bố
nữa nhé! Bố hiểu ra tấm lòng của con rồi.

Nước mắt lão chảy ra ròng ròng. Thằng Hữu nhìn lão nó cũng không

nói được nên lời, nước mắt nó cũng ứa ra. Có lẽ nó cũng rất xúc động vì từ
bé đến bây giờ nó mới được nghe người khác xưng bố với nó. Nó ngậm
ngùi bảo:

- Bố đừng lo, mọi khó khăn rồi cũng hết thôi mà. Bệnh của bố chắc là

sẽ khỏi. Con sẽ nhờ bà Tứ lên vùng người Cao Lan ở Đồng Mụng lấy thuốc
cho. Nghe bảo ở đấy có ông thầy lang cao tay lắm, ông ấy chuyên chữa trị
bệnh này. Bố đừng lo bố nhé!

Lão Bành cảm động, lão tròn mắt rưng rưng nhìn thằng Hữu. Gió trưa

hè ngoài đồng Cây Mơ từng cơn thầm thì thổi vào hòa cùng câu chuyện của
lão Bành với thằng Hữu làm dịu mát dần gian nhà trống vắng!

***

Tuy còn là đứa trẻ nhưng thằng Hữu cũng linh cảm được đầy đủ

những đổi thay, những mong muốn được phục thiện trong lòng lão Bành.
Cứ nhìn hai dòng nước òi ra từ hai hốc mắt lão, càng thấy lão tội nghiệp!
Thằng Hữu tự thấy bổn phận của nó không những chỉ là chăm nom mà còn
phải lo thuốc thang chữa cho lão khỏi bệnh. Nhưng tìm đâu ra tiền? Chả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.