DÒNG MÁU - Trang 223

đầu trèo lên người cô ta, còn cô ta thì gào thét xin tha thứ Ivo cảm thấy
mình đang cương lên.
- Chúng ta dừng ở đây nhé? - Simonetta van nỉ.
- Không! Sắp đến nơi rồi.
Họ đã lên tới đỉnh lần nữa. Ivo lo lắng nhìn quanh. Donatella và các con
không có ở đó.
- Anh đưa em và các con đi đâu vậy? - Simonetta hỏi.
- Rồi em sẽ biết, - Ivo nói trong cơn kích động. - Theo anh! - ông xô họ về
phía lối ra.
Isabella, đứa con gái lớn nhất nói:
- Mình đi về hả bố? Mình vừa mới đến đây mà!
- Chúng ta sẽ đến chỗ khác đẹp hơn, - Ivo hổn hển.
Ông liếc nhìn về phía sau. Donatella và các con trai đã xuất hiện, đang trèo
lên các bậc thang.
- Nhanh lên các con!
Một lát sau Ivo và một gia đình của ông đã rời khỏi cổng của Villa d Este,
chạy về chiếc xe của họ ở quảng trường lớn.
- Em chưa bao giờ thấy anh như thế nầy cả. - Simonetta hổn hển nói.
- Anh cũng chưa bao giờ như thế nầy hết, - Ivo thành thực trả lời. Ông nổ
máy xe trước khi các cánh cửa kịp đóng và cho xe lao ra khỏi bãi đỗ như
ma đuổi.
- Ivo!
Ông đập khẽ vào tay Simonetta.
- Bây giờ anh muốn mọi người hãy nghỉ ngơi. Một bữa trưa thật đặc biệt,
anh… anh sẽ đưa mọi người đi ăn ở Hasslee.
Họ ngồi ở khung cửa sổ nhìn xuống Spanish Steps với nhà thờ Saint-Peter
ẩn hiện tuyệt vời đằng xa.
Simonetta và bọn trẻ đã có một bữa trưa tuyệt vời. Đồ ăn rất ngon miệng.
Ivo thậm chí còn có thể ăn cả tấm giấy bồi. Đôi tay ông run đến nỗi không
thể cầm chặt dao và nĩa. Mình không thể chịu đựng hơn thế nầy nữa, ông
nghĩ. Mình không thể để cô ta phá hoại cuộc đời mình.
Bởi vì bây giờ ông không còn nghi ngờ gì về việc mà Donatella định làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.