Elizabeth sẽ không bao giờ biết, nhưng những giờ làm việc muộn nầy là
món quà của Joepli tặng nàng. Ông gù lưng trên bàn làm việc, kiểm tra lại
những kết quả của lần thí nghiệm cuối cùng. Chúng còn tốt đẹp hơn cả ông
mong đợi. Ông ngồi đó, chìm đắm trong việc tập trung tư tưởng, không
nhận thấy mùi hôi của các lồng thú trong phòng thí nghiệm hay sự ẩm thấp
của căn phòng hay giờ giấc đã quá muộn. Cánh cửa bật mở và người bảo vệ
ca đêm Sepp Nolan bước vào.
Nolan rất ghét làm ca đêm. Có một vẻ gì đó quái đản ở các phòng thí
nghỉệm vào ban đêm. Mùi của các lồng thú làm anh ta muốn nôn mứa.
Nolan tự hỏi phải chăng tất cả những con thú họ giết ở đây đều có linh hồn
và quay lại vật vờ trong các hành lang. Mình phải đòi tiền để trả cho mấy
con ma, anh ta nghĩ. Tất cả mọi người trong toà nhà nầy đều đã về nhà từ
lâu, ngoại trừ ông khoa học gia điên khùng chết tiệt nầy với những cái lồng
đầy thỏ, mèo và chuột đồng.
- Bao lâu nữa thì giáo sư về? - Nolan hỏi.
Joeppli ngước lên, lần đầu tiên nhận ra Nolan.
- Cái gì?
- Nếu giáo sư còn ở đây một lúc nữa, tôi có thể mang cho ông một miếng
sandwich hoặc một cái gì đó. Tôi đã xem qua nơi để thực phẩm và đã ăn
một chút.
Joepli nói:
- Chỉ một cốc cà phê thôi, làm ơn. - Rồi ông quay lại với các biểu đồ của
mình.
Nolan nói:
- Tôi sẽ khoá cửa ngoài khi rời khỏi đây.
- Tôi sẽ quay lại ngay. - Joepli thậm chí không nghe thấy giọng anh ta.
Mười phút sau cửa phòng thí nghiệm lại mở và một giọng nói vang lên:
- Ông làm việc muộn quá, Joepli!
Joepli giật mình nhìn lên. Khi nhận ra đó là ai, ông đứng dậy, bối rối nói:
- Vâng, thưa ngài. - Ông cảm thấy tự hào vì người nầy đã ghé vào thăm
ông.
- Công trình Suối Thanh Xuân, tối mật, phải không ạ?