DÒNG MÁU - Trang 314

Alec quay lại.
- Gì cơ?
- Ông phải về nhà càng nhanh càng tốt. Ở đó vừa có một tai nạn.
Khi Alec về đến nhà thì Vivian đang được đưa ra xe cứu thương. Bác sĩ ở
bên cạnh bà. Alec tạt xe vào lề đường và chạy ra trước khi nó kịp dừng hẳn.
- Ông nhìn gương mặt trắng bệch bất tỉnh của Vivian và quay sang viên bác
sĩ.
- Chuyện gì vậy?
Viên bác sĩ trả lời với vẻ bất lực.
- Tôi không biết, Sir Alec. Tôi nhận được một cú điện thoại nặc danh nói ở
đây vừa xảy ra một vụ tai nạn. Khi tôi đến nơi, tôi thấy bà đây đã nằm trên
sàn nhà trong phòng ngủ. Xương bánh chè của bà nhà đã bị đập lên sàn nhà
đầy gai nhọn.
Alec nhắm mắt lại, cố cưỡng lại cơn buồn nôn đang dâng lên. Ông có thể
cảm thấy rờn rợn trong cổ.
- Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể, dĩ nhiên, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là ông
nên chuẩn tinh thần. Có lẽ bà nhà sẽ không thể đi lại được nữa.
Alec cảm thấy như nghẹt thở. Ông đi về phía xe cứu thương.
- Bà ấy đã được tiêm thuốc giảm đau, - viên bác sĩ nói. - Tôi không nghĩ là
bà ấy sẽ nhận ra ông!- Alec thậm chí không nghe thấy ông ta nói gì. Ông
leo vào thùng xe và ngồi lên chiếc ghế phụ, nhìn chằm chằm vào vợ mình,
bỏ mặc cửa sau bị đóng lại, còi xe vang lên và chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Ông nắm lấy bàn tay giá lạnh của Vivian. Bà mở mắt ra.
- Alec.
Giọng bà thì thào không rõ.
Cặp mắt Alec đẫm lệ.
- Ôi, em yêu, em yêu…
- Hai gã… đeo mặt nạ… chúng đè em xuống… đánh gẫy chân em… Em
không bao giờ khiêu vũ được nữa… Em sẽ thành phế nhân… Alec… Anh
có còn muốn em không?
Ông gục đầu vào vai bà thổn thức. Đó là những giọt nước mắt thất vọng và
đau đớn, nhưng còn một điều gì khác nữa, một điều ông không dám thừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.