DÒNG SÔNG CỎ MỤC - Trang 122

giờ đến. Tên Hiệu và hình ảnh của ông lính thủy gàn bướng, dễ ghét hơn là
dễ thương thoáng qua trong trí khiến cho Hiền lắc đầu cười vu vơ.
Hay là mình xuống tàu...
Hiền đỏ mặt khi nghĩ tới đó.
Không được... Người ta cười chết...
Tuy nhiên ý nghĩ xuống tàu gặp Hiệu cứ sừng sững trong trí não dù nàng
không muốn nghĩ tới. Nàng càng cố gắng dập tắt thời nó lại hiện ra.
Mình gặp ổng để bàn công chuyện mà... Giữa mình với ổng đâu có gì đâu...

Hiền bằng lòng với ý nghĩ này trong lúc tay cầm cây viết vẽ nguệch ngoạc
lên tờ giấy trắng. Cố gắng ngồi trong văn phòng tới 2 giờ trưa nàng đứng
dậy vì không thể làm việc được nữa. Vuốt lại bộ bà ba đen cho thẳng nàng
chậm chạp bước ra cửa. Đi qua khỏi nhà thờ và bắt đầu vào bãi đất trống
nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng khi thấy bóng chiếc tàu sắt đậu nơi bờ
sông. Càng tới gần nàng càng đi chậm lại như cố gắng cưỡng lại ý muốn
gặp Hiệu. Nàng liếc nhanh hai dãy nhà nằm dọc theo con đường như sợ có
người ta thấy hoặc biết mình xuống gặp Hiệu. Khi tới gần chiếc tàu sắt
nàng nghe được âm thanh lạ tai rồi thấy bóng của một người ngồi lui cui
làm cái gì trên sàn tàu nơi trước mũi. Hít hơi dài như lấy thêm can đảm
Hiền khẽ lên tiếng.
Ông Hiệu..."
Đang ngồi lui cui gõ sét nên Hiệu không nghe được tiếng gọi của Hiền.
Ông Hiệu...
Hiệu quay lại và hơi ngỡ ngàng khi nhận ra người đang đứng chính là cô xã
trưởng dễ ghét.
Ủa cô Hiền đi đâu vậy?
Hiền mím môi trả lời.
Dạ tôi đi gặp ông...
Cô Hiền gặp tôi có chuyện gì?
Hiền nghĩ thầm trong trí.
Ông này kỳ cục. Mình lội bộ xuống đây gặp ổng mà ổng lại hỏi một câu bất
nhơn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.