DÒNG SÔNG CỎ MỤC - Trang 123

Dù nghe câu hỏi kỳ cục và thái độ lạnh nhạt của Hiệu nhưng Hiền cũng
gắng gượng trả lời.
Dạ cũng có chút chuyện. Ông có rảnh hôn?
Hiệu cười cười. Dường như anh cũng nhận ra cái ý tốt của cô xã trưởng mà
mình không có cảm tình.
Rảnh thời tôi không rảnh nhưng tôi cũng có thể nói chuyện với cô... Mời cô
lên tàu...
Tuy nói mời khách lên tàu nhưng Hiệu lại làm lơ không đưa tay ra cho
Hiền nắm lấy để leo lên tàu. Thấy thế Hiền cười nói đùa.
Ông làm ơn làm phước kéo tôi lên tàu...
Nghe câu nói giận hờn của Hiền Hiệu cười đưa tay ra cho Hiền nắm lấy rồi
kéo nàng lên tàu.
Ông đang làm gì dậy?
Gõ sét...
Hiền hỏi gọn và Hiệu trả lời gọn hơn.
Gõ sét là làm gì?
Giơ cao chiếc búa nhỏ bằng sắt lên Hiệu cười giải thích.
Tôi dùng chiếc búa sắt này để gõ vào chỗ nào bị sét sau đó dùng sơn kỵ hà
sơn lên rồi lại dùng sơn xanh sơn lên lần nữa...
Hiền mỉm cười đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.
Ủa sao có mình ông làm việc... Còn mấy người kia đâu?
Họ đi uống cà phê...
Hiền nhìn Hiệu với cái nhìn ngạc nhiên.
Ông để cho nhân viên đi chơi còn ông làm việc. Sao kỳ dậy?
Rút gói thuốc Pall Mall khỏi túi áo, lấy ra một điếu, gõ nhè nhẹ vào chiếc
zippo đang cầm trong lòng bàn tay mấy cái Hiệu mới thong thả bật lửa đốt
thuốc. Anh hít liên tiếp ba hơi dài xong thả khói thành những vòng tròn
khác nhau bay lờ lững trong không khí. Hiền mỉm cười thích thú. Khi còn
trọ học ở Sài Gòn nàng đã thấy mấy ông anh bà con thi đua trổ tài thở khói
thành những vòng tròn giống như Hiệu đang làm.
Họ làm xong việc tôi giao cho họ thời họ có quyền đi chơi. Phần tôi chưa
làm xong tôi phải ở lại tàu để làm cho xong... Đó là cách tôi chỉ huy nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.