DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 277

dập để tránh được loạt bom sát thương đầu tiên. Những người
ngồi trên thùng xe không hề có gì che chắn quanh mình. Họ
nhìn lên bầu trời và cảm thấy mình thật trống trải. Tiếng gầm
rít của máy bay mang lại cảm giác cái chết có thể ập xuống bất
kỳ lúc nào...

Đêm nhích dần tới giao thừa là lúc đoàn xe vào đến khu

vực trọng điểm Pha Bang. Đã không còn tiếng bom, không
thấy ánh đèn dù. Dưới ánh sao, những thân cây bị đốn gãy, qua
bao trận bom, giờ như những bóng đen giơ những cánh tay gầy
guộc lên trời. Trọng điểm trải dài, bàng bạc, lạnh lẽo. Con
đường ô tô hiện ra như một lối mòn ngoằn ngoèo mờ ảo trên
thảm bụi dày, luồn lách qua miệng các hố bom. Không gian yên
tĩnh lạ thường. Toại tự hỏi: Phải chăng đã đến giờ chúng nó
ngừng ném bom?

Đúng lúc ấy, những chớp lửa nối nhau chạy dài trên trọng

điểm. Bom nổ bốn bề. Chiếc xe khựng lại. Toại lăn từ trên xe
xuống một hố bom. Trong ánh chớp bom sáng rực, Toại phát
hiện ra một căn hầm chữ A. Anh cố nhoài người vào trong
hầm. Căn hầm như đưa võng, đất rơi rào rào. Bom B52. Hình
như trung tâm trải thảm nằm phía trước đoàn xe. Vậy là năm
nay đã không có chuyện Mỹ ngừng ném bom đêm giao thừa và
mồng một Tết.

Có tiếng súng báo thương vong ở phía trước. Toại chạy lên.

Chiếc Gaz-69 đang đứng bên miệng một hố bom. Đất rơi đầy
trên nóc xe và ca pô. Mấy anh lính cũng vừa tới.

- Chúng tôi ở cửa 10 đường ống, đến để giúp các thủ

trưởng.

Anh Lái xe và Lê Trọng đang đỡ Quang Trung ra khỏi xe:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.