DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 93

một lần. Họ đã an nghỉ ở nghĩa trang. Trong lễ truy điệu, tám
chiếc ba lô tư trang của họ được phủ quốc kỳ xếp thành hàng
trước hàng quân. Bên cạnh ba lô là chiếc mũ cứng quân hiệu
còn tươi mới. Có chiếc thủng lỗ chỗ vết bom bi.

Quê Linh cách nơi xẩy ra sự cố hơn hai mươi cây số. Chính

trị viên cử người đạp xe về quê đón chị lên. Khi chị đến thì trời
đã tảng sáng. Chị đã không kịp nghe những lời trăng trối cuối
cùng của anh. Người vợ đã ngất đi khi nhìn thấy hình hài đen
cháy của chồng. Giờ đây, thiếu phụ không còn đứng vững. Hai
cô gái dìu chị ngồi trên chiếc ghế kê ở phía đầu hàng quân.

Trần Đình mắt trũng sâu vì mấy đêm liền thức trắng chỉ

huy việc giải quyết thương binh tử sĩ và động viên tinh thần bộ
đội. Ông chậm rãi đọc lời truy điệu:

- Thưa các đồng chí. Thưa chị Xuyên, vợ liệt sĩ Hoàng

Linh. Hôm nay đơn vị chúng ta tập hợp tại đây làm lễ tiễn đưa
tám đồng chí, đồng đội của chúng ta - Giọng Đình trầm trầm
điểm tên, ngày sinh, quê quán của từng liệt sĩ. Có lúc tiếng ông
chìm trong tiếng rít của máy bay - Họ là những người đầu tiên
ngã xuống trên tuyến đường ống của chúng ta. Mỗi người
trong họ là một tấm gương về lòng dũng cảm, sự hy sinh tận
tụy vì nhiệm vụ. Tuyến đường ống của chúng ta còn dài. Mỗi
chúng ta xin thề trước vong linh đồng đội và trước bản thân
mình, sẽ không bao giờ chùn bước trước gian khổ, hy sinh.
Máu của chúng ta có thể đổ, nhưng dòng xăng ra mặt trận sẽ
không bao giờ ngừng chảy.

Phút mặc niệm yên lặng, Quang cảm thấy có cái gì đó thật

hào hùng trong dáng đứng của mỗi người lính.

Buổi chiều, Trần Đình và Quang dìu Xuyên ra thăm mộ

Linh trước khi đưa chị trở về nhà. Nhìn chị gào khóc, cào lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.