"A a a...... Cậu ấy vừa cười với tao một cái!"
Nữ sinh bên cạnh chụp lên ót bạn một cái, "Tỉnh tỉnh, cậu ấy là cười
với tao đấy."
"......"
Nhàm chán.
Diệp Già Lam ngẩng đầu liếc mắt một cái, ánh mắt Đường Ngộ nhìn
về phía bên này, nghiêng mặt nói gì đó với Tạ Cảnh Phi, khóe môi anh nhẹ
cong, đúng là cười.
Hơn nữa nụ cười này còn đẹp hơn so với người bình thường mấy lần
Tầm mắt Diệp Già Lam chuyển đi, rơi xuống trên người Quý Nhiên
đang chơi ở sân bóng rổ bên cạnh
Không biết có phải thật sự giống cái anh bạn da đen kia nói là do bị
thất tình ảnh hưởng hay không, hôm nay rõ ràng trạng thái của Quý Nhiên
không tốt, liên tiếp mấy lần vẫn không vào rổ
Cô thu hồi tầm mắt, gửi một tin cho Tô Cẩm Kha:
【 Tớ thật sự gặp
Quý Nhiên ở sân bóng rổ.
】
【 thế nào, chơi bóng có đẹp trai không? 】
【 Cũng được. 】
Vẫn không đẹp trai bằng cái người bên cạnh kia.
Diệp Già Lam không định tiếp tục đề tài này, còn chưa kịp kết thúc,
Tô Cẩm Kha đã lại gửi một tin qua.
Là cách liên lạc với Quý Nhiên.