Đường Ngộ khẽ nhíu mày, rũ mắt nhìn xuống
Vân Hoan rốt cuộc cũng có cơ hội nghiêm túc nhìn thẳng vào vương
tử của mình.
Đuôi mắt vương tử hơi nhếch lên, mí mắt rũ xuống, độ cung làm cho
ánh nhìn càng thêm dịu dàng câu nhân, mũi cũng cao thẳng cực đẹp.
Nhìn xuống chút nữa, môi hồng răng trắng.
Đến cả tóc cũng vừa ở độ dài cô nàng thích
Chứng vọng tưởng lại phát tác, Đường Ngộ vừa liếc nhìn cô nàng một
cái, Vân Hoan đã cảm thấy anh ở trong tối liếc mắt đưa tình.
Cũng không uổng công cô nàng nằm trên mặt đất lâu như vậy.
Vân Hoan nuốt một ngụm nước miếng.
Trong lòng cô nàng như có nai con đấu đá lung tung, lúc này hận
không thể biến thành nai nhỏ, sau đó lập tức lao vào trong lòng vương tử.
Vân Hoan thuộc phái hành động nên lập tức ra tay, kết quả vừa muốn
bò dậy, đã lập tức lại dập mông xuống____
Hai chân cô nàng trần trụi, lại tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo trong một
thời gian dài, vừa rồi dùng sức cũng quá mạnh.
Trật khớp rồi.
Vân Hoan đau đến cả mặt đều vặn vẹo, cẳng chân cứng ngắc động một
chút cũng không dám động. Cô nàng lớn lên là tiểu bích ngọc trong nhà,
kêu gào lên còn có thể so với tiếng giết heo, tiếng tru thẳng tắp cắt ngang
bầu trời đêm: “Diệp Diệp Diệp…… bác sĩ Diệp!”