DÒNG THƠ THỨ CHÍN - Trang 231

Đường Ngộ không giống như là sẽ sợ mấy chuyện ma quỷ thế.

Dù sao vừa rồi anh còn túm lấy cái đuôi trên đùi cô cơ mà.

Đường Ngộ hơi hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó cúi

đầu, lại giơ tay khẽ kéo tay cô.

Anh không quá dùng sức, lòng bàn tay khẽ cọ nhẹ lên khe hở ngón tay

cô, giọng cũng giống như động tác, đều nhẹ: “Tớ là hỏi, bị tớ dọa rồi à?”

Diệp Già Lam sửng sốt, sau phản ứng lại, lập tức lắc lắc đầu.

Cô cũng không phải thật sự bị thân phận khác của anh dọa, nhiều nhất

cũng chỉ là tò mò với hơi kinh ngạc chút thôi.

Kinh ngạc người như anh mà cũng sinh ra loại bệnh này.

Tò mò anh là vì nguyên nhân gì mà sinh bệnh.

Dư Thu Hoa là bác sĩ, Diệp Già Lam khi còn nhỏ thường xuyên đến

bệnh viện lúc rảnh rỗi, người bệnh cô thấy nhiều rồi, đủ loại người cũng đủ
loại bệnh.

Nhân cách phân liệt cũng không có gì ghê gớm cả.

Chẳng qua chỗ bị bệnh của nó không giống những loại bệnh trên thân

thể khác mà thôi.

Diệp Già Lam hơi hơi ngẩng mặt nhìn Đường Ngộ, thiếu niên đứng

ngược sáng, trên mặt đến nửa điểm vẻ tối tăm cũng không có.

Kỳ thật anh với Hạ Chí cũng có chỗ giống nhau, ví như đôi mắt sâu

thẳm sạch sẽ lại thuần túy này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.