Chẳng qua cô cơ trí tỉnh lược một chủ ngữ đi mà thôi.
Diệp Già Lam nói xong nâng đầu lên, khóe môi bạn học mới vẫn như
có như không câu lên, đôi mắt đào hoa sâu không thấy đáy.
Thật sự là một đôi mắt ôn nhu đa tình điển hình, chớp mắt thôi mà
cũng có thể câu hồn người.
Chỗ bị anh nắm trêm cổ tay cô ẩn ẩn nóng lên, nhiệt độ giống như
xuyên qua da thịt, dội thẳng vào trong cốt tủy
Diệp Già Lam theo bản năng bắt tay để ra sau, cả khuôn mặt cô đều đỏ
bừng, kéo tới phía sau, cả mặt cô đều nhiễm sắc đỏ, tai phảu ở gần Đường
Ngộ lại càng tệ hơn.
Ánh mắt Đường Ngộ dừng trên sườn mặt của cô mấy giây, sau đó nhẹ
“Ân” một tiếng, “Về một mình à?”
Nghe ý này của anh, nếu cô thật về một mình, anh định sẽ đưa cô về
sao?
Diệp Già Lam mới vừa bị anh hố một lần, căn bản không dám để anh
đưa về nữa, đưa tay chỉ ra phía cổng trường, "Bạn tớ đợi ở bên đó."
Người cô chỉ chính là Tô Cẩm Kha.
Bên cổng trường có một tiệm báo nhỏ, ngày thường phải tầm 10h mới
đóng.
Tiết tự học buổi tối, Diệp Già Lam cũng hay được thầy cô dạy gọi đi
nhiều lần, Tô Cẩm Kha có kinh nghiệm sẵn, chỉ cần tan tiết tự học buổi tối
mà không thấy cô đâu sẽ tự động ra ngồi chờ ở sáp báo nhỏ.
Lúc chờ cô, Tô Cẩm Kha còn có thể thuận tiện đọc ngôn tình thêm
mấy phút.