Diệp Già Lam vẫn nghe thấy.
Anh nói: Chúng ta kết hôn đi.
Lúc này, mắt Diệp Già Lam bừng mở, cả người cô cơ hồ đã treo trên
người Đường Ngộ, nhìn chằm chằm vào mắt anh vài giây, vừa muốn nói
cái gì, bàn tay Đường Ngộ vốn dĩ gác trên eo cô đã hơi nới lỏng.
Cô vội vàng kéo lấy áo anh.
Đường Ngộ dời khỏi môi cô, lại lặp lại một lần: “Chúng ta kết hôn
đi.”
“Anh……”
Diệp Già Lam rất muốn đồng ý, nhưng một ngày Dư Thu Hoa chưa
đồng ý, chữ “Được” kia của cô lại thêm một ngày nói không nên lời.
Miệng cô mím lại, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Đường Ngộ dường như cũng không ngại, anh nửa cúi đầu, kéo tay cô
hơi hơi nâng lên, sau đó tay phải vói vào trông túi, cầm một cái hộp nhung
màu lam ra.
Hô hấp của Diệp Già Lam cứng lại.
Cô cũng không ngốc, liếc mắt một cái đã đoán được bên trong chính là
gì.
Tầm mắt Diệp Già Lam không hề dời ra, nhìn ngón tay đẹp đẽ của
người nọ ưu nhã mở hộp, sau đó cầm chiếc nhẫn ra.
Kim cương trên nhẫn không nhỏ, nhưng cũng không tính là quá lớn,
dưới ánh đèn càng làm người ta lóa mắt.