“Bác sĩ Đường……”
Diệp Già Lam vừa mới nói ba chữ, còn chưa kịp thương lượng với anh
tìm đối sách, cô đã bị người kia kéo ôm vào lòng, giọng người đàn ông rất
thấp lại rất nhẹ, “Đi ôm cô bé đi.”
“……”
Này tính là gì?
Ôm gián tiếp sao?
Diệp Già Lam cảm thấy cung phản xạ của mình đai ra không ít, không
thể lập tức phản ứng lại được.
Đường Ngộ hơi hơi buông tay ra, giọng càng nhẹ, như là lặng lẽ nói,
“Choáng sao?”
Diệp Già Lam lúc này mới hậu tri hậu giác lui nửa bước.
Đoàn người xung quanh đều nhìn qua đây, ánh mắt ái muội không rõ
thâm ý.
Diệp Già Lam còn chưa kịp nhìn rõ ràng, một bóng người đã nhào tới,
Vân Hoan ôm chặt lấy cô, “Miễn cưỡng xem ôm vương tử của em đi.”
“……”
“A…… bác sĩ Diệp, mùi hương trên người chị đều trở nên dễ ngửi
hơn đó.”
“……”
Diệp Già Lam muốn lập tức ném cô nàng ra.