ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 47

Bất giác tôi lướt nhìn quanh, và phát hiện ra ba mẹ đang đứng bên

nhau. Mẹ rất hay dẫn tôi đến thăm xưởng gỗ nơi ba làm việc. Bây giờ hai
người đang đứng cạnh một chiếc xe tải lớn. Những thân cây to bản được
buộc cố bằng dây trên thùng chở hàng.ba vẫy tay gọi. Tôi bắt đầu tiến lại
gần. Đột ngột, những thân cây gỗ chất trên xe tải... tuột ra. Chúng lăn thẳng
xuống đầu ba mẹ đang đứng đó.

Tôi thét lên kinh khoảng giữa cửa hàng đồ gia dụng. Mắt trái tôi thu

lấy hình ảnh hai người bị chôn vùi dưới đống gỗ. Tôi muốn chấm dứt giấc
mơ này ngay lập tức. Nhưng không đủ khả năng. Dù mở hay nhắm mắt,
giấc mơ vẫn ngoan cố trôi. Cũng không thể nhìn ra hướng khác được.

Trong tôi đứng như trời trồng, bất động cho đến khi có bao nhiêu

người làm trong xưởng đổ xô tới. Tôi lặng thinh nhìn bóng ba mẹ lấp ló
dưới đống gỗ. Người ta mau chóng bê những thân cây đè hai người ra.
Nhưng tôi biết họ không thoát nạn. Ba mẹ vắng mặt trong những giấc mơ
khi Wazuya trưởng thành, có lẽ chính vì lí do này.

Máu chảy ồng ộc từ đầu ba nằm sõng soài trên đất. Đến đây kí ức

trong mắt trái dừng lại, quang cảnh trở về bình thường. Tôi ngồi sụp giữa
hai giá để hàng. Nhân viên chạy tới vì nghe thấy tiếng thét của tôi.

Cuối tháng Ba, tôi đến bệnh viện từ cấy ghép mắt cho mình để kiểm

tra định kì. Từ khi ra viện tôi vẫn thường xuyên quay lại tái khám, nhưng
trong tháng Ba thì đây là lần đầu tiên. Vì đã nhớ đường nên tôi không cần
ba mẹ đưa nữa mà tự mình bắt xe buýt đi.

Đến trước cổng bệnh viện, tôi nhìn ngắm vẻ ngoài của nó một lần nữa.

Tòa nhà khá nhỏ, nằm khuất nẻo ở ngoại ô thành phố. Trước đây tôi chưa
từng để ý đến, nhưng nơi này toát ra một thứ hơi hướm thật lạ lùng. Thứ
nhất là không có bảng tên. Cổng chính thì ẩn sau bụi cây. Chắc hẳn đa số
mọi người đều đi lướt qua mà chẳng hề nhận ra đây là bệnh viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.