ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 49

vui vẻ mẹ mới tuyệt vời làm sao. Nhưng rồi, sự thật rằng tôi không phải là
Nami đã trở nên không thể chối cãi. Mỗi khi tôi có những hành vi, những
lỗi lầm mà Nami trước kia không bao giờ phạm phải, mẹ lại cau có. Bởi gì
khuôn mặt bây giờ giống nhau, nên bà lại càng không thể chấp nhận tôi.
Tôi nghĩ vậy.

Bác sĩ sắp xếp lại đống tài liệu có lẽ đã xem xong. Sắp khám rồi nhìn

vào tấm gương trên tường, tôi cảm thấy mắt trái nóng lên. Dấu hiệu quen
thuộc cho thấy giấc mơ sắp đến. Khung cảnh phản chiếu trong gương hẳn
sẽ trở thành chìa khóa, mời gọi giấc mơ.

Nhưng rốt cuộc, mặc cho tôi chờ đợi đến mấy phút, giấc mơ ban ngày

vẫn không đến. Cả Wazuya thời niên thiếu lẫn Saori và khu rừng lần này
đều lẩn trốn tôi. Mắt trái chỉ đơn thuần phản chiếc chính tôi đang nằm ngửa
trên giường bệnh, nhìn trên trần nhà thôi.

Không, không phải vậy. Tim tôi bất chợt đập nhanh hơn. Có điều gì đó

lạ lùng ở đây. Và rồi khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhận ra điểm bất thường
trong quang cảnh trước mắt mình. Tôi không thể nào trông thấy bản thân
nằm ngửa trên giường và nhìn lên trần nhà được. Tôi đang soi thẳng vào
gương, nên hình ảnh phản chiếu trong đó phải là chính diện khuôn mặt tôi
chứ. Làm sao lại là khuôn mặt trông nghiêng được.

Nghĩ đến đây, tôi nhận ra một điểm không tự nhiên khác. Tầm nhìn

của tôi đang mờ đi. Giống như đang chìm dưới nước. Và mọi đường nét
định hình sự vật đều méo mó.

Tôi lập tức hiểu ta. Thứ tôi đang nhìn thấy không phải là phòng khám

bệnh. Mà là phòng phẫu thuật. Tôi đang nhìn thấy chính mình nằm trên
giường. Trước khi cuộc phẫu thuật bắt đầu.

Đầu óc bất thần rối loạn. Tôi nhắm cả hai mắt lại xem sao. Cảm giác

lệch lạc dai dẳng rốt cuộc cũng đã biến mất, chỉ còn khung cảnh phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.