DÒNG THỜI GIAN - Trang 290

35:25:18

Bám theo cậu bé, Chris đi tới cổng vào Castelgard: hai cánh cửa gỗ lớn,
được gia cố cẩn thận với những thanh sắt nặng nề. Những cánh cửa giờ mở
tung, đứng gác là một người lính mặc áo choàng đỏ đậm pha xám. Người
lính gác chào đón họ bằng câu: “Dựng lều à? Trải khăn ra đất à? Năm sol

29

mới được bán ở chợ vào ngày có giải đấu nhé.”

“Non sumus mercatores,” cậu bé nói. “Chúng tôi không phải là thương

nhân.”

Chris nghe thấy người lính gác đáp lại thế này, “Anthoubeest, ye schule

payen. Quinquesols maintenant, aut decem postea.” Nhưng lời dịch không
phát lên ngay trong tai anh; anh nhận ra rằng người lính gác đã nói một thứ
ngôn ngữ pha tạp kỳ lạ giữa tiếng Anh, Pháp, và Latin.

Rồi anh nghe thấy, “Nếu cậu là thương nhân muốn vào thì cậu phải trả

tiền. Năm sol bây giờ, hoặc mười sol tí nữa.”

Cậu bé lắc đầu. “Anh có thấy có đồ gì liên quan đến buôn bán ở đây

không?”

“Herkle, non.” Qua cái tai nghe, “Có Hercules chứng giám, tôi không

thấy.”

“Thế là anh đã có câu trả lời rồi đấy.”

Dù còn nhỏ nhưng cậu bé vẫn trả lời một cách rất dứt khoát, như thể đã

quá quen với việc ra lệnh rồi. Người tính canh chỉ nhún vai rồi đứng tránh
ra. Cậu bé và Chris đi qua hai cánh cổng, và bước vào làng.

Ngay bên trong những vòng tường đầu tiên là vài khu nhà nông trại là

những lô đất được rào chắn. Vùng này đầy mùi lợn. Họ đi qua những ngôi
nhà mái rạ và những chuồng lợn kêu khụt khịt, rồi trèo lên những bậc thang
dẫn tới một con phố trải sỏi ngoằn ngoèo với những tòa nhà bằng đá chạy
dọc hai bên đường. Giờ họ đã ở trong thị trấn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.