DÒNG THỜI GIAN - Trang 349

31:15:58

Dòng suối nhỏ uốn quanh bãi cỏ phủ đầy rêu xen lẫn những bông hoa

dại. Chris đang quỳ gối, chúi mặt xuống nước. Anh đột ngột ngẩng lên, thở
phì ra, ho sặc sụa. Anh nhìn Marek, đang ngồi xổm bên cạnh mình, nhìn
chằm chằm vào khoảng không.

“Tôi đã chịu đủ rồi,” Chris nói, “Tôi đã chịu đủ rồi.”

“Tôi có thể hình dung ra được mà.”

“Tôi suýt nữa đã bị giết,” Chris nói. “Thế mà được gọi là thể thao à?

Anh có biết nó là cái gì không? Đó là trò ‘hai con dê qua cầu’ trên lưng
ngựa. Những người đó bị điên rồi.” Anh lại nhúng đầu xuống nước lần nữa.

“Chris.”

“Tôi ghét nôn ọe. Tôi ghét.

“Chris.”

“Gì? Giờ gì nữa đây? Anh định nói với tôi là tôi sẽ làm áo giáp của

mình bị gì hả? Tôi chẳng quan tâm quái gì đến việc đó đâu, André.”

“Không,” Marek nói. “Tôi chỉ định nói với cậu là cái áo lót bằng nỉ của

cậu sẽ bị phồng lên, và sẽ khó cởi giáp ra hơn đấy.”

“Thật thế à? Ồ, tôi cũng chẳng quan tâm đâu. Những người hầu ấy sẽ

tới cởi ra giúp tôi.” Chris ngồi lại lên thảm cỏ và húng hắng ho. “Chúa ơi,
tôi không thể giũ hết được cái mùi ấy. Tôi phải tắm hay làm gì đấy thôi.”

Marek ngồi bên cạnh anh, không nói gì hết. Anh ta cứ để Chris xả.

Chris vừa nói tay vừa run bần bật. Cứ để cậu ta cho hết ra đi, Marek nghĩ.

*

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.