DÒNG THỜI GIAN - Trang 351

và ít nhất ba con ngựa chiến, anh ta còn phải cáng đáng cả một đoàn người
hầu và trợ thủ khác. Và những hiệp sĩ quý tộc này đã luôn là những nhân tố
chủ chốt trong chiến tranh, cho tới bây giờ. Giờ tất cả đã kết thúc rồi.” Anh
ta chỉ tay về phía những cung thủ trên bãi tập. “Những người đó chỉ là
thường dân thôi. Họ chiến thắng nhờ sự đồng tâm đoàn kết và kỷ luật.
Chẳng hề có chút dũng cảm cá nhân nào cả. Họ được trả lương; họ đang làm
việc. Nhưng họ là tương lai của chiến tranh – những đội quân vô danh, đầy
kỷ luật và được trả tiền. Các hiệp sĩ coi như tàn đời.”

“Trừ trong các giải đấu,” Chris chua cay nói.

“Kiểu kiểu thế. Và thậm chí ở đó nữa – những thứ giáp ngực, áo giáp

lưới – tất cả những thứ đó đều là vì tên cả đấy. Những mũi tên có thể đâm
thẳng qua một người không được giáp trụ gì, và chúng có thể xuyên qua áo
giáp lưới. Thế nên các hiệp sĩ phải có giáp sắt. Ngựa cũng cần có giáp nữa.
Nhưng với những loạt tên như thế…” Marek chỉ tay về phía cơn mưa tên rít
lên trong gió và nhún vai. “Thì xong rồi.”

Chris nhìn lại về phía sân đấu. Đoạn nói, “Ừm, cũng đến lúc rồi!”

Marek xoay người lại và thấy năm người hầu mặc đồng phục tiến về

phía họ, cùng với hai người lính mặc áo choàng đỏ và đen. “Cuối cùng thì
tôi cũng có thể thoát khỏi cái thứ kim loại chết tiệt này rồi.”

Chris và Marek đứng lên khi những người đó tới nơi. Một người lính

nói, “Anh đã phá vỡ luật của giải đấu, sỉ nhục hiệp sĩ anh dũng Guy
Malegant, và người của ngài Oliver. Anh đã bị bắt, và anh sẽ phải đi cùng
với chúng tôi.”

“Đợi chút,” Chris nói. “Chúng tôi sỉ nhục anh ta?”

“Các anh sẽ đi cùng chúng tôi.”

“Đợi chút đã,” Chris nói.

Người lính đánh mạnh vào bên đầu anh rồi đẩy anh đi. Marek bước

cùng với anh. Bị những người lính vây quanh, họ thẳng hướng tới lâu đài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.