DÒNG THỜI GIAN - Trang 433

16:12:23

Run lên vì lạnh, Chris tỉnh dậy trước lúc bình minh. Bầu trời xám nhạt, mặt
đất phủ đầy một lớp sương mỏng. Anh đang ngồi dưới chái nhà, đầu gối thu
lại ép vào cằm, lưng tựa vào tường. Kate ngồi bên cạnh, vẫn đang ngủ. Anh
dịch người ra nhìn quanh, và nhăn mặt vì đau nhói. Toàn thân anh bị căng
cứng và đau nhức – hai cánh tay, hai chân, ngực, tất cả mọi chỗ. Cổ cũng
đau khi anh cố quay đầu.

Anh ngạc nhiên khi thấy vai chiếc áo choàng của mình có vết máu khô

đông lại. Rõ ràng là mũi tên đêm trước đã cắt đủ sâu tới mức làm vết thương
chảy máu. Chris thử cử động tay, hít một hơi sâu trong cơn đau, nhưng anh
nghĩ rằng mình vẫn ổn.

Anh rùng mình trong hơi ẩm buổi sáng. Thứ anh muốn bây giờ là một

đống lửa ấm áp và cái gì đó ăn được. Bụng anh đang sôi ùng ục. Anh chưa
ăn gì trong hơn hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi. Và anh đang khát. Họ sẽ phải
tìm nước ở đâu chứ? Liệu có thể uống được nước từ dòng Dordogne không?
Hay họ cần phải tìm một con suối? Và họ phải đi đâu mới tìm được thức ăn
đây?

Anh quay sang hỏi Marek, nhưng Marek chẳng còn ở đó nữa. Anh xoay

người nhìn quanh ngôi nhà – đau nhói, rất đau – nhưng Marek đã biến mất.

Đang chuẩn bị đứng dậy thì anh nghe thấy những bước chân đang tiến

lại gần. Marek? Không, anh đoán định: anh đang nghe thấy tiếng bước chân
của hơn một người. Và anh nghe thấy tiếng lách cách của áo giáp lưới nữa.

Những bước chân tiến lại gần hơn, rồi dừng lại. Anh nín thở. Về bên

phải, chỉ cách đầu anh chưa tới một mét, một cái bao tay sắt của bộ giáp lưới
hiện lên trên khung cửa và tựa lên bậu cửa sổ. Ống tay phía trên chiếc bao
tay màu xanh lá cây, viền đen.

Người của Arnaut.

“Hic nemo habitavit nuper,” một giọng đàn ông nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.