DÒNG THỜI GIAN - Trang 435

Kate nhìn Marek đi qua ngôi nhà cháy của họ và biến mất phía sau bức
tường tu viện. Anh ta rõ ràng là không định đi ra chỗ họ khi đám lính vẫn
còn đang ở quanh đó.

Chris đã bò lại chỗ chái nhà, nhăn mặt. Vai anh có vẻ rất đau; máu khô

dính trên lớp vải. Cô giúp anh cởi cúc chiếc áo chẽn ra, khuôn mặt anh nhăn
nhúm và môi cắn chặt. Thật nhẹ nhàng, cô kéo chiếc áo lót cổ rộng bằng vải
lanh của anh ra, và thấy toàn bộ phần ngực trái đều thâm tím cả lại, với một
vết vàng nhạt vằn đen ở hai bên. Đó chắc chắn là chỗ anh bị mũi thương
thúc vào.

Nhìn nét mặt cô, anh thì thầm, “Tệ thế à?”

“Tôi nghĩ chỉ bị bầm thôi. Có lẽ là vài cái xương sườn gãy.”

“Đau không chịu được.”

Cô luồn chiếc áo khỏi vai anh, để lộ ra vết tên. Nó cắt chéo qua bề mặt

da tới năm xăng ti mét, máu khô đóng kết lại.

“Thế nào?” Anh vừa nói vừa nhìn nét mặt cô.

“Chỉ là một vết cắt thôi.”

“Có bị nhiễm trùng không?”

“Không, có vẻ sạch lắm.”

Cô kéo cái áo chẽn xuống sâu hơn, thấy thêm nhiều vết bầm trên lưng

và bên sườn, dưới cánh tay anh. Cả người anh là một vết bầm khổng lồ.
Chắc chắn phải rất đau. Cô ngạc nhiên là sao anh lại không phàn nàn thêm
nữa. Gì thì gì, đây cũng chính là cái người sẵn sàng nổi cơn nếu ai đó cho
anh ta ăn nấm khô thay vì nấm tươi trong món trứng ốp lết buổi sáng. Người
có thể bĩu môi ra chê món rượu vang.

Cô bắt đầu cài cúc chiếc áo chẽn cho anh. Anh nói, “Tôi có thể làm

được mà.”

“Tôi giúp anh…”

“Tôi nói là, tôi có thể làm được mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.