DÒNG THỜI GIAN - Trang 436

Cô lùi lại, giơ tay lên. “Được rồi. Được rồi.”

“Kiểu gì thì tôi cũng phải làm cho mấy cái tay cử động thôi,” anh nói,

vừa cài cúc vừa nhăn mặt. Anh tự mình cài lại hết hàng khuy. Nhưng sau đó,
anh ngồi tựa lại vào tường, mắt nhắm, mồ hôi chảy ròng ròng vì mệt và đau.

“Chris…”

Anh mở mắt ra. “Tôi ổn mà. Thực sự đấy, đừng lo cho tôi. Tôi cực kỳ

ổn.”

Và anh thật sự nghĩ thế.

Cô gần như có cảm giác là mình đang ngồi cạnh một con người hoàn

toàn xa lạ.

*

*

Khi Chris nhìn thấy vai và ngực mình – màu tím của thịt thối – anh đã ngạc
nhiên trước phản ứng của chính mình, vết thương khá nặng. Anh đã nghĩ là
mình sẽ khiếp sợ, hay hoảng loạn. Nhưng thay vào đó, anh chỉ thấy nhẹ
bẫng, gần như chẳng chút lo nghĩ. Cơn đau có thể làm anh thở hắt ra, nhưng
cũng chẳng thành vấn đề. Anh chỉ thấy hạnh phúc là mình vẫn còn sống, và
đối mặt với một ngày mới. Những lời phàn nàn quen thuộc, những lời chỉ
trích, và cảm giác bất an của anh đột nhiên trở nên chẳng chút quan trọng.
Thay vào đó, anh phát hiện ra rằng mình có một nguồn năng lượng vô tận –
một nguồn sinh khí bốc lên ngùn ngụt mà anh không thể nhớ đã từng nếm
trải nó trước đây. Anh thấy nó cuộn chảy trong người mình, như một dạng
nhiệt năng. Thế giới xung quanh anh dường như sống động hơn, hấp dẫn
hơn trước nhiều.

Đối với Chris, bình minh xám xịt mang một vẻ đẹp thật tính khôi.

Không khí ẩm ướt, mát lạnh mang hương cỏ ướt và đất ẩm. Những hòn đá
sau lưng đỡ cho anh. Cả cơn đau cũng có ích vì nó xóa đi những cảm xúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.