DÒNG THỜI GIAN - Trang 438

“Tốt. Ăn hết đi, rồi thì chúng ta sẽ đến tu viện. Nếu chúng ta có thể qua

được bọn lính gác.”

Kate tháo bộ tóc giả ra. “Chẳng thành vấn đề,” cô nói. “Chúng đang tìm

hai người đàn ông và một phụ nữ. Thế: giờ ai có con dao sắc nhất nào?”

*

*

May mắn là tóc cô đã ngắn sẵn rồi: chỉ mất vài phút là Marek đã cắt hết mấy
lọn tóc dài và thế là xong. Trong khi anh ta đang làm, Chris nói, “Tôi đã
nghĩ suốt tối qua.”

“Rõ ràng, ai đó có tai nghe,” Marek nói.

“Đúng thế,” Chris nói. “Và tôi nghĩ tôi biết chúng lấy được nó từ đâu.”

“Gomez,” Marek nói.

Chris gật đầu. “Đó là suy đoán của tôi. Anh không lấy nó khỏi người cô

ấy đấy chứ?”

“Không. Lúc đó tôi đã không nghĩ tới việc đó.”

“Tôi chắc chắn là một người nào đó có thể đẩy nó đủ sâu vào tai mình

để nghe, dù nó không vừa với tai của anh ta đi chăng nữa.”

“Phải,” Marek nói. “Nhưng câu hỏi là, ai? Đây là thế kỷ mười bốn. Một

cái cục hồng hồng nói giọng nhỏ nhỏ là đồ phù thủy. Ai mà tìm thấy thì chắc
chắn sẽ thất kinh thôi. Bất cứ ai nhặt nó lên cũng sẽ vứt đi như thả khoai tây
nóng – và rồi sẽ giẫm nát nó ngay lập tức. Hoặc sẽ chạy như điên ấy.”

“Tôi biết,” Chris nói. “Thế nên đó là lý do tại sao bất cứ khi nào nghĩ

về nó, tôi cũng chỉ thấy có một câu trả lời duy nhất hợp lý.”

Marek gật đầu. “Bọn khốn ấy đã không nói cho ta biết.”

“Nói cho ta biết cái gì?” Kate nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.