DÒNG THỜI GIAN - Trang 440

còn chẳng giả vờ bất ngờ nữa. Hắn chẳng thèm rút kiếm ra. Khá thẳng tuột
đấy, gọi báo động luôn. Vì hắn đã biết chúng ta ở đó sẵn rồi.”

“Nhưng mọi chuyện không xảy ra như thế. Ngài Daniel đi vào,” Chris

nói.

“Thật là ông ta không?” Marek nói. “Tôi chẳng nhớ là ông ta có vào

không nữa.”

“Thực ra thì,” Kate nói, “tôi nghĩ là có thể Chris đúng đấy. Có thể là de

Kere. Vì khi tôi ở ngõ hẻm giữa nhà nguyện và lâu đài, trên bức tường nhà
nguyện được khá cao rồi, thì de Kere bảo bọn lính đi giết mấy người, và tôi
nhớ là tôi đã ở quá xa và lẽ ra không thể nghe thấy chúng nói gì được,
nhưng tôi vẫn nghe thấy.”

Marek nhìn chằm chằm vào cô. “Thế rồi có chuyện gì?”

“Rồi de Kere thì thầm với một tên lính… Và tôi không thể nghe thấy

hắn nói gì nữa.”

“Phải. Vì hắn không có cái tai nghe. Nếu hắn có, cô đã nghe được tất cả

mọi thứ rồi, kể cả thì thầm nữa. Nhưng hắn không có. Là Guy. Ai đã chặt
đầu Gomez? Guy và người của hắn. Ai có nhiều khả năng quay lại chỗ cái
xác và lấy cái tai nghe nhất? Guy. Những gã khác sợ hãi trước cỗ máy phát
sáng. Chỉ có Guy là không sợ gì thôi. Vì hắn biết nó là cái gì. Hắn thuộc thế
kỷ của chúng ta.”

“Tôi không nghĩ là Guy đã ở đó đâu,” Chris nói, “khi cỗ máy phát sáng

ấy.”

“Nhưng điều mấu chốt chỉ ra đó là tên Guy,” Marek nói, “là cái tiếng

Occitan của hắn cực tệ. Hắn nói như người New York ấy, nói bằng giọng
mũi.”

“Ồ, chẳng phải hắn đến từ Middlesex sao? Và tôi không nghĩ là hắn có

gia thế tử tế đâu. Tôi có cảm tưởng là hắn được phong hiệp sĩ vì sự can đảm,
chứ không phải vì gia đình thế lực gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.