giao thoa lượng tử siêu dẫn nhạy đến nỗi có thể đo được độ cộng hưởng chỉ
nhờ trường từ trái đất. Chúng tôi chẳng có cục nam châm nào ở đây hết.”
Marek bước vào phòng. “Trông tôi thế nào?”
Hình ảnh trên màn hình cho thấy một bức tranh trong suốt của tứ chi
Marek, giữa những đốm sáng đỏ. “Mọi người đang nhìn vào phần tủy, bên
trong những xương dài, vào cột sống, vào hộp sọ,” Gordon nói. “Giờ nó
phát triển hướng ra ngoài, đến các cơ quan nội tạng. Đây là phần xương” –
họ nhìn thấy một bộ khung xương hoàn chỉnh – “và giờ chúng ta sẽ thêm
các cơ…”
Nhìn các tổ chức nội tạng xuất hiện, Stern nói, “Máy tính của anh
nhanh quá sức tưởng tượng.”
“Ồ, chúng tôi đã làm nó chậm lại rồi đấy,” Gordon nói. “Nếu không thì
mọi người sẽ chẳng nhìn thấy cái gì đang xảy ra đâu. Thời gian xử lý thực
sự về cơ bản là bằng không thôi.”
Stern mở to mắt. “Không?”
“Thế giới khác mà,” Gordon nói, gật đầu. “Những cách suy nghĩ cố
hữu không áp dụng được đâu.” Anh quay về phía những người khác. “Ai sẽ
tiếp nào?”
*
*
Họ đi xuống cuối hành lang, tới căn phòng có chữ CHUYỂN. Kate nói,
“Sao chúng ta phải làm hết mấy cái đó?”
“Chúng tôi gọi nó là đóng gói trước,” Gordon nói. “Nó giúp chúng ta
dịch chuyển nhanh hơn, vì hầu hết thông tin của các bạn đều đã được tải vào
máy. Chúng tôi chỉ làm công đoạn cuối cùng là quét các điểm khác biệt, và
rồi chúng ta sẽ dịch chuyển.”