DÒNG THỜI GIAN - Trang 230

“Tiếng đó là từ heli hóa lỏng đấy,” Gomez nói. “Lạnh hóa kim loại tới

nhiệt độ siêu dẫn.”

Thình lình tiếng rú rít im bặt và tiếng chát chúa bắt đầu.

“Quét bằng tia hồng ngoại,” cô nói. “Đến lúc rồi.”

Chris cảm thấy dường như cả người mình bắt đầu run lên không cưỡng

lại được. Anh cố kìm nó lại, nhưng hai chân vẫn đang rung lên. Anh cảm
thấy hoảng loạn trong giây lát – có lẽ anh nên hủy – nhưng rồi lại nghe thấy
giọng nói thu sẵn cất lên, “Đứng yên – mở mắt…”

Quá muộn rồi, anh nghĩ. Quá muộn rồi.

“… hít thật sâu – giữ nguyên thế. Rồi!

Vòng tròn hạ xuống từ phía trên đầu anh, di chuyển thật nhanh xuống

chân. Nó kêu cách một tiếng khi chạm đến sàn. Và một vài giây sau, một
luồng sáng chói lòa vụt ra sáng hơn cả ánh mặt trời đến từ khắp mọi nơi
xung quanh anh – nhưng anh chẳng cảm thấy gì hết. Thực tế, anh đột ngột
có cảm giác lạnh lùng chẳng quan tâm khá kỳ lạ, cứ như là giờ anh đang
quan sát một khung cảnh nào đó xảy ra ở đằng xa vậy.

Thế giới xung quanh anh hoàn toàn tuyệt đối yên lặng.

Anh thấy cỗ máy bên cạnh đang chứa Baretto càng lúc càng trở nên lớn

hơn, bắt đầu trùm bóng lên anh. Baretto, một người khổng lồ, khuôn mặt to
đùng với những lỗ chân lông khủng khiếp, đang cúi người xuống, nhìn về
phía họ.

Thêm nhiều luồng sáng nữa.

Khi cỗ máy của Baretto trở nên lớn hơn, nó cũng có vẻ như bắt đầu

chuyển động ra xa họ, để lộ ra một khu nền nhà rộng lớn: một nền đồng
bằng bao la làm bằng cao su đen, trải ra tận phía xa.

Thêm nhiều luồng sáng nữa.

Nền nhà cao su có những họa tiết vòng tròn đắp nổi. Bây giờ thì những

vòng tròn đó bắt đầu chuyển dựng lên phía trên họ như những vách màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.