DÒNG THỜI GIAN - Trang 229

Căn phòng rất lạnh. Màn sương lạnh buốt bao lấy bàn chân và mắt cá chân
họ. Họ tạo nên những lớp cuộn sóng giữa màn sương khi bước dần về phía
những cỗ máy.

Bốn chiếc lồng đã được nối sẵn phần đế vào nhau, và chiếc lồng thứ

năm đứng riêng biệt. Baretto nói, “Cái này là của tôi,” và bước vào trong
chiếc lồng riêng kia. Anh ta đứng thẳng, nhìn về phía trước, chờ đợi.

Susan Gomez bước vào một chiếc lồng trong cụm kia, và nói, “Những

người còn lại đi cùng với tôi.” Marek, Kate và Chris trèo vào trong những
chiếc lồng bên cạnh cô. Cỗ máy dường như được đặt trên những cái lò xo;
chúng rung lên nhè nhẹ khi mọi người bước vào.

“Tất cả mọi người đã sẵn sàng rồi chứ?”

Những người kia xì xào rồi gật đầu.

Baretto nói, “Các quý cô trước.”

“Anh đúng rồi đậy,” Gomez nói. Dường như chẳng có chút mảy may

thiện chí nào giữa họ hết. “Được rồi,” cô nói với những người còn lại.
“Chúng ta đi thôi.”

Đầu Chris bắt đầu lắc lư. Anh cảm thấy chóng mặt và hơi hoảng loạn.

Anh nắm chặt tay lại.

Gomez nói, “Thư giãn đi. Tôi nghĩ anh sẽ thấy nó khá thú vị đấy.” Cô

luồn miếng chip vào cái khe phía dưới chân, và đứng lùi lại một chút.

“Ta đi. Nhớ này: tất cả mọi người phải đứng thật yên khi thời điểm đó

đến.”

Cỗ máy bắt đầu rì rì kêu. Chris thấy phần nền dưới chân mình hơi rung

lên. Tiếng rì rì của những cỗ máy càng lúc càng lớn hơn. Màn sương cuộn
xoáy khỏi sàn máy. Những cỗ máy bắt đầu phát ra những tiếng răng rắc chát
chúa, như thể kim loại đang bị vặn xoắn lại vậy. Tiếng ầm tăng lên nhanh
chóng, cho tới khi nó ổn định lại và to như xé tai vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.