DÒNG THỜI GIAN - Trang 234

“Vậy là chúng ta biết rằng trong một số trường hợp nào đó, chúng ta có

thể tin chắc những vũ trụ khác sẽ làm một chuyện gì đó xảy ra. Chúng ta tạo
ra những khe sáng, và những vũ trụ khác tạo nên những mẫu giao thoa mà
chúng ta có thể thấy, mọi lúc.”

“Được rồi…”

“Và, nếu chúng ta dịch chuyển qua một hố không gian-thời gian, người

được di chuyển sẽ luôn luôn được tái tạo lại ở đầu bên kia. Chúng ta cũng có
thể tin chắc chuyện đó nữa.”

Một khoảng lặng.

Stern cau mày.

“Đợi chút,” anh ta nói. “Có phải anh đang nói rằng khi anh dịch

chuyển, người đó sẽ được tái tạo bởi một vũ trụ khác phải không?”

“Về thực tế, đúng vậy, tôi muốn nói là, nó phải vậy. Chúng ta thật sự là

không tái tạo họ được, vì chúng ta không ở đó. Chúng ta ở trong vũ trụ này.”

“Thế tức là các anh không tái tạo…”

“Ừ.”

“Vì các anh không biết phải làm thế nào,” Stern nói.

“Vì chúng tôi thấy rằng nó chẳng cần thiết,” Gordon nói. “Cũng như là

chúng ta thấy rằng không cần phải dán mấy cái đĩa vào bàn để làm chúng
nằm yên. Chúng tự nằm yên được. Chúng ta có thể lợi dụng được một đặc
tính của Vũ trụ, là trọng lực. Và trong trường hợp này, chúng ta đang lợi
dụng một đặc tính của đa vũ trụ.”

Stern chau mày. Anh ta lập tức nghi ngờ cái phép so sánh đó; nó quá

hời hợt, quá đơn giản.

“Thế này,” Gordon nói, “cốt lõi của công nghệ lượng tử là nó gối lên

các vũ trụ khác nhau. Khi một chiếc máy tính lượng tử tính toán – khi cả ba
mươi hai trạng thái lượng tử của electron được đem ra dùng – về mặt kỹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.