DÒNG THỜI GIAN - Trang 241

37:00:00

Gomez nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cỗ máy. Marek và Kate chậm rãi bước

ra khỏi mấy cái lồng, nhìn quanh với vẻ bất ngờ. Chris cũng trèo ra ngoài
luôn. Chân anh chạm xuống nền đất đầy rêu. Đất dưới chân thật mềm.

Marek nói, “Tuyệt!” và đi khỏi cỗ máy ngay lập tức, bước qua lối đi

bùn đất để nhìn thành phố được rõ hơn. Kate đi theo sau anh ta. Cô dường
như vẫn sốc.

Nhưng Chris muốn ở gần cỗ máy. Anh xoay người một cách từ từ, nhìn

vào khu rừng. Anh có cảm giác nó rất tối tăm, hoang sơ và dày đặc. Những
thân cây, anh để ý, đều rất lớn. Một vài thân cây lớn đến nỗi ba bốn người
trốn sau nó cũng được. Chúng vươn thẳng lên nền trời, trải một vòm lá
khổng lồ trên đầu họ phủ bóng hầu hết vùng đất phía dưới.

“Đẹp thật đấy nhỉ?” Gomez nói. Cô dường như đã nhận ra rằng anh

không được thoải mái cho lắm.

“Phải, rất đẹp,” anh đáp lại. Nhưng anh chẳng cảm thấy thế chút nào

hết; có thứ gì đó trong khu rừng này khiến anh cảm thấy thật đáng sợ. Anh
quay người ra tứ phía, cố giải thích tại sao mình lại có cái cảm giác rõ rệt là
thứ mình đang nhìn thấy đây có gì đó kỳ cục – có gì đó thiếu thiếu, hoặc
không bình thường. Cuối cùng anh nói, “Có cái gì không ổn thì phải?”

Cô cười phá lên. “Ồ cái đó,” cô nói. “Nghe đi.”

Chris đứng lặng đi trong một chốc, lắng nghe. Tiếng chim ríu rít, tiếng

xào xạc nhẹ nhàng của gió trong những tán cây. Nhưng ngoài những cái đó
ra…

“Tôi chẳng nghe thấy gì hết.”

“Đúng rồi,” Gomez nói. “Một vài người cũng cảm thấy hơi bối rối khi

lần đầu tiên đến đây. Chẳng hề có âm thanh ồn ã gì ở đây hết, chẳng có xe
cộ nào qua lại hết. Ở thế kỷ hai mươi, chúng ta đã quá quen với việc sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.