vỡ cuốn đi. Nước dâng tới cả mét dập dềnh lên xuống như sóng biển. Nhưng
gần như ngay lập tức, nó bắt đầu cạn đi, để lại sàn nhà nghi ngút khói và kêu
rì rì.
“Những cục pin,” Gordon nói. “Chúng bị rò a xít flohydric.”
Trong làn khói, những người đeo mặt nạ phòng độc chạy vào phòng,
cứu những kỹ thuật viên bị thương. Những cây cột phía trên đầu bắt đầu rạn
nứt, làm vỡ những màn chắn nước còn lại. Những cây cột khác lần lượt đâm
bổ xuống nền nhà.
Trong phòng điều khiển, ai đó đưa một chiếc mặt phòng độc cho
Gordon, và một chiếc khác cho Stern. Gordon đeo nó vào.
“Chúng ta phải đi thôi,” anh nói. “Không khí bị nhiễm độc rồi.”
Stern đang nhìn chằm chằm vào màn hình. Qua làn khói, anh ta có thể
nhìn thấy những cỗ máy khác nứt ra, vỡ nát, tràn khói và khí ga màu xanh lá
cây nhạt ra. Chỉ còn một cỗ máy duy nhất, đứng ở một bên, và anh ta vừa
nhìn thấy, một cây cột gần đó đã đổ xuống, làm nó bẹp gí.
“Chẳng còn cỗ máy nào khác,” Stern nói. “Có phải có nghĩa là…”
“Phải,” Gordon nói. “Trong tình trạng hiện thời, tôi sợ là các bạn của
anh phải tự lo rồi.”