DÒNG THỜI GIAN - Trang 295

Tất cả mọi người dường như đều ăn mặc rất sang trọng; giọng họ dội lại
vang vọng từ các bức tường đá.

Nhưng cậu bé chẳng để anh có nhiều cơ hội quan sát. Cậu dẫn Chris đi

lên một cầu thang hẹp, ngoằn ngoèo dẫn tới tầng thứ hai, rồi đi theo một
hành lang bằng đá, và cuối cùng tới một dãy phòng.

Ba cô hầu, đều mặc đồ trắng, chạy vội tới chỗ cậu bé và ôm lấy cậu ta.

Họ trông nhẹ cả người. “Ơn Chúa, phu nhân, cô đã về rồi.”

Chris nói, “Phu nhân?”

Ngay khi anh nói thế, cái mũ đen đã bị ném đi, và sóng tóc vàng óng đổ

xuống vai cô. Cô hơi nhún người chào. “Tôi thực sự rất xin lỗi, và mong anh
tha thứ cho sự dối gạt này.”

“Cô là ai?” Chris nói, cứng cả người.

“Tôi được gọi là Claire.”

Cô đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nhận thấy cô lớn hơn

mình đã nghĩ, có lẽ hai hai hoặc hai ba tuổi. Và rất đẹp.

Anh há hốc miệng và chẳng nói được gì. Anh chẳng biết phải nói gì,

hay làm gì hết. Anh thấy mình thật ngốc nghếch và lố bịch.

Giữa sự im lặng, một trong các cô hầu tiến lên, nhún gối chào và nói,

“Xin phép ngài, cô ấy là phu nhân Claire xứ Eltham, mới trở thành góa phụ
của ngài Geoffrey xứ Eltham, người có những điền trang lớn ở Guyenne và
Middlesex. Ngài Geoffrey tử thương ở trận Pointiers, và giờ ngài Oliver –
chủ nhân lâu đài này – làm người giám hộ cho phu nhân tôi. Ngài Oliver
nghĩ là cô ấy phải tái giá, và ngài ấy đã chọn ngài Guy de Malegant, một quý
tộc khá nổi tiếng ở vùng này. Nhưng cuộc hôn phối này, phu nhân tôi đã từ
chối.”

Claire quay người lại và bắn cho cô hầu gái một cái liếc cảnh tỉnh.

Nhưng cô gái, cứ lờ đi, tiếp tục tán. “Phu nhân tôi nói cho cả thế giới nghe là
ngài Guy không đủ khả năng bảo vệ điền trang của cô ấy ở Pháp và Anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.