DÒNG THỜI GIAN - Trang 297

công xứng với sự nguy hiểm của nó không vậy?”

Claire cắn môi, “Con sợ là không.”

“Con có gặp được tu viện trưởng không?”

Một chút ngần ngại. “Không.”

“Nói sự thật cho ta nghe đi, Claire.”

Cô gái lắc đầu, “Thưa chú, con thực sự không gặp được ông ấy. Ông ấy

ra ngoài đi săn rồi.”

“Thật đáng tiếc,” ngài Daniel nói. “Sao con không đợi ông ấy về ?”

“Con không dám làm thế, thưa chú, vì người của ngài Oliver đã xâm

nhập thánh địa, cố bắt ngài Học giả ấy đi bằng vũ lực. Con sợ bị bại lộ, thế
nên đã trốn đi trước.”

“Phải, phải, ngài Học giả rắc rối này,” ngài Daniel trầm ngâm một cách

đầy u ám: “Ai ai cũng nói về ông ta. Con có biết người ta nói gì không? Là
ông ta có thể tự hiện ra trong một luồng sáng.” Ngài Daniel lắc đầu. Khó có
thể nói được là ông ta có tin hay không. “Ông ta hẳn phải là một học giả lão
luyện về thuốc súng.” Ông ta phát âm nó là Thuốc chúng, và nói cái từ đó
một cách thật chậm, như thể nó rất kỳ lạ. “Con đặ gặp vị Học giả này chưa?”

“Đã ạ. Con thậm chí còn nói chuyện với ông ấy nữa.”

“Khi thấy vị tu viện trưởng đã đi khỏi, con đã đi tìm ông ấy. Vì người

ta nói là gần đây vị Học giả đã kết bạn với tu viện trưởng.”

Chris Hughes đang cố bắt kịp cuộc nói chuyện của họ thì anh nhận ra

một cách muộn mằn là họ đang nói về Giáo sư. Anh nói, “Học giả?”

Claire nói, “Anh biết ngài Học giả à? Edward de Johnes?”

Anh ngay lập tức đổi giọng. “Ừm… không… không, tôi không biết,

và…”

Nghe thấy những lời này, ngài Daniel nhìn chằm chằm vào Chris với vẻ

bất ngờ. Ông ta quay về phía Claire, “Anh ta vừa nói gì vậy?”

“Anh ấy nói là anh ấy không biết ngài Học giả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.