DÒNG THỜI GIAN - Trang 614

keo dính đặc và nặng. Và nó có mùi rất khó chịu. Anh nhận ra ngay lập tức:
đó là mùi vôi sống.

Có nghĩa là cái chậu dưới chân anh đầy chất gây cháy tự động.

Thật nhanh, Chris cúi người xuống và cầm cái chậu lên bằng cả hai tay.

De Kere ngừng lại.

Hắn biết nó là cái gì.

Lợi dụng thoáng do dự, Chris ném thẳng cái chậu vào mặt de Kere. Nó

trúng vào ngực hắn, chất màu nâu bắn lên mặt, tay và khắp người hắn.

De Kere gầm lên.

Chris cần có nước. Nước ở đâu? Anh nhìn quanh, tuyệt vọng, nhưng

anh đã có câu trả lời sẵn rồi: chẳng có chút nước nào trong phòng này hết.
Giờ anh đã bị dồn vào góc nhà. De Kere mỉm cười, “Không có nước hả?”
hắn nói. “Tệ quá, nhóc khôn lỏi.” Hắn giơ thẳng thanh kiếm lên trước mặt
mình và tiến về phía trước. Chris tựa vào phần đá phía sau lưng, và biết rằng
anh đã xong rồi. Ít nhất thì những người kia cũng có thể trốn được.

Anh nhìn de Kere tiến tới gần, thật chậm, đầy tự tin. Anh có thể ngửi

thấy hơi thở của de Kere; hắn ở gần đến nỗi anh có thể nhổ vào người hắn.

Nhổ vào người hắn.

Vừa nghĩ thế, Chris đã nhổ luôn vào de Kere – không vào mặt, mà vào

ngực. De Kere khịt mũi, tỏ vẻ khinh bỉ: thằng nhóc thậm chí còn không biết
cách nhổ. Nước bọt bắn vào đâu, da chỗ đó bốc khói và cháy xèo xèo.

De Kere nhìn xuống, đầy kinh hoàng.

Chris nhổ lần nữa. Lại lần nữa.

Tiếng xèo xèo càng lúc càng lớn hơn. Rồi những tỉa lửa đầu tiên. Trong

giây lát, de Kere sẽ bùng lên thành một ngọn đuốc sống. Hoảng hốt, de Kere
lấy ngón tay quệt vào chỗ hỗn hợp, nhưng chỉ làm nó lan ra rộng hơn; giờ nó
còn cháy dữ hơn và kêu tanh tách trên ngón tay của hắn, do hơi ẩm trên da.

“Nhìn nhé, anh bạn,” Chris nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.