ĐỒNG TIỀN LÊN NGÔI - Trang 230

Vấn đề là ở chỗ bất động sản, bất kể bạn sở hữu bao nhiêu, chỉ là vật đảm

bảo đối với người cho bạn vay tiền. Như cô Demolines đã nói trong vở kịch
Last Chronicle of Barset (Biên niên sử cuối cùng của Barset) của Trollope,
"đất đai không thể trốn đi đâu được".

[419]

Đó là lý do tại sao rất nhiều nhà

đầu tư thế kỷ 19 - trong đó có các công ty luật ở địa phương, các ngân hàng
tư nhân và các công ty bảo hiểm - đã bị cuốn hút bởi cho vay thế chấp mua
nhà như một hình thức đầu tư hoàn toàn không có rủi ro. Ngược lại, vật đảm
bảo duy nhất của người đi vay khỏi bị mất bất động sản vào tay những người
cho vay là thu nhập của anh ta. Thật không may cho những người sở hữu đất
đai lớn của nước Anh dưới triều đại Nữ hoàng Victoria, thu nhập này đột
nhiên sụt hẳn. Từ cuối thập niên 1840 trở đi, tác động của sản lượng ngũ cốc
tăng lên trên khắp thế giới, cùng chi phí vận tải giảm và các hàng rào thuế
quan được hạ thấp - minh chứng là việc hủy bỏ các Đạo luật Ngũ cốc năm
1846 - đã làm xói mòn vị thế kinh tế của các chủ đất. Với giá ngũ cốc tụt từ
đỉnh 3 đô la một giạ năm 1847 xuống còn 50 xu vào năm 1894, thu nhập từ
đất nông nghiệp cũng tụt theo. Tỷ suất lợi nhuận của bất động sản ở khu vực
nông thôn đã tụt từ 3,65% năm 1845 xuống còn có 2,51% vào năm 1885.

[420]

Như tờ The Economist đã diễn tả: "Không một vật bảo đảm nào ngày

xưa là chỗ dựa của lòng tin tuyệt đối hơn thế, mà gần đây lại trở thành kém
cỏi tới mức đáng buồn đến thế, đó là đất đai của nước Anh." Với những
người có bất động sản ở Ireland, vấn đề còn phức tạp hơn bởi bất ổn chính
trị tăng cao. Sự suy tàn và sụp đổ về kinh tế này được minh họa bởi số phận
của một gia đình đã xây dựng nên Tòa nhà Stowe ở Buckinghamshire.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.