ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 110

Khung cảnh ghê sợ đến mức tôi thì gập người nôn oẹ, bà đồng bạo gan

đến thế còn phải nôn khan một lúc.Sau khi nôn một trận đã đời, tôi chạy lại
đỡ mẹ tôi.

Bà thở rất yếu, tôi phải đưa bà đến bệnh viện...

8 tháng sau vụ việc ngày hôm ấy.

Mẹ tôi đã hồi phục sức khoẻ, nhưng cũng là ngày bà chính thức rũ bỏ

hồng trần, bước chân vào cửa Phật thành tâm sám hối cho lòng tham và
những sai lầm trước đây của bản thân, của chồng, con mình...

Mẹ giao hết tài sản cho tôi, còn tôi mang 8 phần tài sản đó đi làm từ

thiện, hy vọng có thể chuộc bớt lỗi lầm trong quá khứ của gia đình tôi. Sự
việc tuy đã trôi qua nhưng vẫn mãi đọng lại, tỷ như những vết sẹo do bị
hàng chục con rết xé da chui ra trên người tôi, tỷ như nỗi sợ hãi với tất cả
các loài động vật dài dài có nhiều chân, tỷ như tôi sợ những bông hoa đỏ...

Ngày hôm ấy.....

Hà đã dùng máy của tôi liên lạc với điều dưỡng đang chăm sóc mẹ tôi

lừa cô ấy, sau đó đưa bà tới nhà kho nơi giam giữ tôi.

Ngày hôm ấy....

3h sáng...

Bà đồng mở điện thoại thì thấy tin nhắn của tôi, ngay lập tức tới khu

nhà trọ nhưng không thấy cả tôi, Hà lẫn Dịu.

Goi cho tôi thì không được. Rất may bà có người quen làm bên viễn

thông, nhờ định vị sim điện thoại của tôi, liền phát hiện ra điểm Hà giam
giữ tôi và đến giúp đỡ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.