ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 108

"Mẹ ơi..." mắt tôi nhoè đi.

Họ đã từng làm điều ác, đã từng tham lam, nhưng họ là người thân của

tôi. Nhìn họ đau, tôi cũng đau đớn vô cùng. Trên da tôi bắt đầu xuất hiện
những chấm đỏ tím, dưới lớp da mỏng manh tựa như có hàng ngàn con rết
đang bò.

"Aaaa..."Lúc tôi hét lên cũng là lúc trên cánh tay, đùi, ngực, bụng bắt

đầu toạc ra, những con rết từ bên trong nhung nhúc trườn ra ngoài, mang
theo máu thịt của tôi...

Đau....

Sẽ chẳng có ngòi bút nào tả được nỗi đau này, nhưng sợ hãi và ghê

tởm, cùng tuyệt vọng nhấn chìm tôi xuống vực. Lúc này, tôi chẳng còn nữa
ý chí muốn sống.

"THẢ CÂY NGẢI XUỐNG ĐẤT!"

Lúc tôi tưởng mình sẽ chết, bỗng có tiếng quen thuộc của bà đồng

vang lên. Tôi ngẩng lên nhìn, thấy bà đồng vừa lao vào phòng, trên tay là
bình bơm xăng và bật lửa

"Cô thả cây ngải ra, tôi sẽ thiêu huỷ nó!"

"Không...không thể thiêu huỷ, tôi và Ngài ià một!"

Hà thụt lùi 1 bước, ôm chặt gốc cây trong tay.

"THẢ RA, KHÔNG TÔI SẼ THIÊU CẢ CÔ ĐẤY!"

Hà lắc đầy, ánh mắt có phần man dại

"KHÔNG!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.