ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 107

tham ô, tham nhũng bao nhiêu tiền của, sống trong nhung lụa bằng tiền mồ
hôi nước mắt của bao nhiêu con người. Để rồi chúng giàu có cũng là lúc
chúng hại người..."

Hà gằn giọng như tuyên án tôi, nó ôm chặt gốc Đồng Trinh Ngải vào

ngực, đất hòa quyện cùng máu dính nhem nhuốc trên tay nó.

"Không...mày nói bậy, bố mẹ tao không tham nhũng..." tôi hoảng sợ

lắc đầu.

"Không tham nhũng mà có nhiều tiền như vậy ư? Vân, mày có bao giờ

tự hỏi tiền của nhà mày do đâu mà ra không? Mày có bao giờ tự hỏi vì sao
khổ đau lại đến với gia đình mình như vậy không? Phúc đức tại mẫu..."

Hà cười khẩy "Bố mày cưỡng hiếp, giết người, tham nhũng hối lộ, có

đáng chết không? Anh mày là đồng phạm, mẹ mày cũng là đồng phạm.
Chưa kể anh mày đã hạ nhục uy tín, danh dự con người ta thế nào? Khổ
đau của tất cả những người đó đã dồn thành oán niệm, thù hận khiến cả gia
đình mày phải chịu tất cả nghiệp báo này. Nếu gia đình mày vô tội, liệu có
thể xảy ra những việc ấy hay không? Mày là con của họ, bố mẹ sống sao thì
con hưởng vậy, đừng nghĩ mình vô tội!"

"Không...không..." tôi lắc đầu, nước mắt ướt đẫm mặt, không thể chấp

nhận được sự thật gia đình tôi sống đã quá thất đức, đến bây giờ chúng tôi
gặp nạn này cũng đâu có gì oan uổng?

"Cầu xin Ngài, hãy trừng phạt những kẻ ác này..." Hà gào lên.

Tôi khuỵu đầu gối xuống đất, cả cơ thể đau như lửa đốt

"Aaaa..."

Phía bên kia mẹ tôi đã bất tỉnh một lúc lại đau đớn đến tỉnh lại, bắt đầu

tự cào cấu mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.