ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 31

Sau một hồi lắp bắp kể lể, tôi dắt anh Tuấn Anh tới phòng bếp nhưng

dĩ nhiên giống như trong phim, phòng bếp trống trơn còn anh trai nhìn tôi
như thể quái vật. Anh với tay bật đèn, lập tức đèn sáng như chưa hề nhấp
nháy bao giờ.

"Không sốt, nhưng chả hiểu sao lại bị điên nhỉ?" Giọng anh đầy vẻ

giễu cợt

"Em không điên, rõ ràng bô vừa đứng đây...đầu ông còn rơi xuống

đất..." tôi gân cổ lên cãi chứng minh mình không điên.

"Thôi mày té về phòng đi, đồ chết nhát. Gặp ma thì phải đá vào mặt nó

chứ mày càng chạy nó càng doạ mày đến chết. Mà tốt nhất chưa được 49
ngày bố thì đừng có mà lang thang khỏi phòng buổi đêm, loại yếu bóng vía
như mày dễ bị ảo giác lắm!"

Tôi nghiến răng căm hận sau đó hậm hực trở về phòng.

Điên? Rõ ràng tôi không điên, nhưng vì chỉ một mình tôi nhìn thấy

nên người khác sẽ bảo tôi điên. Hoặc... tôi điên thật? Tôi nằm trên giường
vò đầu bứt tai nhớ lại bố tôi trong nhà bếp. Những cái lỗ trên người?
Những con rết? Thế là thế nào? Cho là tôi mộng du nhưng giấc mơ ấy chắc
chắn phải có ý nghĩa.

"Hà ơi, tao muốn đi tìm thầy bói..." tôi vừa gặp Hà đã lao vào nắm tay

nó kể lể.

Nghe xong chuyện Hà chắc nịch "Được, đi theo tao!"

Thầy đồng đầu tiên nói tôi bị duyên âm quấy nhiễu, mời tôi làm lễ cắt

tiền duyên, sẽ tiêu tốn 20 triệu.

Thầy đồng thứ hai kêu đất nhà tôi có "vong chết oan" ám mới kéo bố

tôi ngã xuống như vậy, là một vong nam trẻ có tình ý với tôi, mời tôi làm lễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.